Người ta nói khuôn mặt của con người là vỏ cây, một bệnh viện đã trải qua vô số sự thật, chứng minh được vị thế và sức mạnh của điều đó trong thành phố này. Những trường hợp chết sống lại khiến mọi người không thể không tin vào thẩm quyền.
Sở Sở đúng là nghĩ như thế cho nên vừa rồi xảy ra sự cố lớn như vậy. Từ Phong đã phán đoán sai về cái chết của ba mẹ cô nhưng cô vẫn chứa đầy niềm tin vào bệnh viện số 1 của thành phố.
Lúc này nhìn thấy một nhóm bác sĩ mặc áo trắng bước vào, Sở Sở cảm thấy chuyện này sẽ được giải quyết một cách hoàn hảo.
"Các anh đến vừa đúng lúc, tôi muốn báo cáo với các anh rằng vị bác sĩ này vừa mới đây đã phán đoán sai cái chết của ba mẹ tôi, thái độ còn cực kỳ ngạo mạn như thể ông ta chẳng làm gì sai cả. Tôi hy vọng các anh có thể trừng phạt ông ta thật nghiêm khắc."
Sở Sở rất lịch sự đến trước mặt nhóm người này, trước tiên là cúi chào họ rồi sau đó mới nói.
Người đứng đầu nhóm này là một giáo sư già tên là Châu Dương. Tên giáo sư này đã từng xuất hiện trên tivi đồng thời là trưởng khoa phẫu thuật, cũng là ứng cử viên cạnh tranh mạnh mẽ chức phó viện trưởng ở bệnh viện số 1 của thành phố. Bất kể ở bệnh viện số 1 hay ở trong thành phố thì vị giáo sư này đều có một vị trí then chốt.
Châu Dương liếc nhìn Từ Phong, trầm giọng nói: "Từ Phong, chuyện này thật sự là như vậy sao?"
Sở Sở cũng nhìn sang Từ Phong, vẻ mặt như kiểu "tôi thấy ông sao lại xui xẻo thế."
"Giáo sư Châu, ông đừng nghe cô ta nói nhảm, làm sao bệnh viện của chúng ta lại có thể mắc sai lầm như vậy được. Đều tại tên này, tên này đã tranh cãi ầm ĩ trong bệnh viện của chúng ta lại còn đánh bảo vệ của chúng ta bị thương, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động bình thường của bệnh viện. Chúng ta cần gọi cảnh sát và bắt giữ tên này."
Vừa nói Từ Phong vừa chỉ tay vào Lâm Trạch Dương.
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương thờ ơ nhưng không lên tiếng mà hơi nheo mắt lại, nhìn Từ Phong sau đó lại nhìn Châu Dương và nhóm bác sĩ phía sau.
Sở Sở vội vàng phản biện: “Ông không thể tin ông ta. Chuyện xảy ra vừa rồi chắc chắn đã được camera ghi lại, ông chỉ cần đem camera tới thì mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi”
"Gọi bảo vệ nãy tới đây ngay." Từ Phong sai một bác sĩ đang thực tập dưới quyền ông ta.
Chẳng mấy chốc tất cả bảo vệ đã đến đây.
Trên mặt đám bảo vệ này có chút vết thương, quần áo xộc xệch, như thể vừa mới đánh nhau với ai.
"Lãnh đạo, các anh chắc chắn phải làm chủ cho chúng tôi. Mặc dù chúng tôi chỉ là bảo vệ, có nhiệm vụ giữ gìn trật tự trong bệnh viện nhưng chúng tôi không phải là cảnh sát, không có quyền lực lớn. Vừa rồi chúng tôi muốn gọi báo cảnh sát nhưng vì sợ ảnh hưởng đến bệnh viện nên đã cố nhịn. Xin lãnh đạo phải trừng trị tên này thật nặng."
Tên bảo vệ bắt đầu khóc lóc kể lể khi nhìn thấy Châu Dương.
Sở Sở bất giác mở to mắt, cả người cứng đờ tại đó. Cô không ngờ rằng lại đổi trắng thay đen đến mức độ như vậy, sự thật bị bóp méo hoàn toàn.
"Cậu không cần phải làm gì nhiều để bồi thường cho bệnh viện của chúng tôi. Cậu chỉ cần xin lỗi Từ Phong của chúng tôi và viết một lá thư xin lỗi công khai thì chúng tôi sẽ tha thứ cho cậu và coi như chuyện này chưa từng xảy ra."
Châu Dương lạnh lùng liếc nhìn Lâm Trạch Dương, giọng điệu ra lệnh chứa đầy hàm ý coi thường. Căn bản ông ấy không hề thương lượng với Lâm Trạch Dương mà là ra lệnh cho Lâm Trạch Dương.
Sở Sở thở hồng hộc, muốn nói gì đó nhưng vì quá tức giận nên không nói được lời nào.
Trên mặt Lâm Trạch Dương nở một nụ cười rồi lại liếc nhìn Từ Phong. Trên mặt Từ Phong lộ ra vẻ tự mãn, ánh mắt càng như muốn nói "tên nhóc này còn quá khác biệt để đấu với mình."
Khóe miệng Lâm Trạch Dương nhếch lên sau đó nhìn Châu Dương: "Ông là lợn à?"
Châu Dương cúi đầu bất lực, không có cách nào quen với suy nghĩ của Lâm Trạch Dương.
"Ông mà không phải lợn thì làm sao có thể ngu ngốc để bị người ta lừa như vậy chứ. Nói cách khác, mấy người là một nhóm tới để bắt nạt tôi. Vậy thì chính là lợn rồi. Theo mặt khác mà nói thì mấy người chính là một đàn lợn."
Lâm Trạch Dương vừa nói, không khỏi khẽ lắc đầu nhìn họ với ánh mắt đầy sự khinh thường.
"Cậu mới chính là lợn, nói vớ nói vẩn gì ở đây." Từ Phong dĩ nhiên nhịn không nổi nữa, lên tiếng trách móc Lâm Trạch Dương một trận.
Sắc mặt Châu Dương cũng trở nên khó coi. Ông ấy sớm đã biết mọi chuyện xảy ra ở đây. Sở dĩ bây giờ mới đến là muốn tìm cách giải quyết chuyện này.
Từ Phong quả thực đã làm sai nhưng dù có như vậy thì đã sao? Từ Phong là người mà Châu Dương đã đưa tới, là bác sĩ của bệnh viện số 1 thành phố, đại diện cho thanh danh của một bệnh viện. Làm sao có thể xảy ra loại phán đoán sai lầm như vậy? Điều này đã gây ra bao nhiêu tổn hại cho bệnh viện số 1 của thành phố và cả danh tiếng của Châu Dương.
Vậy nên Châu Dương chắc chắn không thể để chuyện như vậy truyền ra ngoài được. Vì thế ông ấy quyết định đem mọi sai lầm của mình đẩy sang cho Lâm Trạch Dương.
Một người dân bình thường nếu đối mặt với bệnh viện số 1 trong thành phố và với một giáo sư nổi tiếng như ông ấy thì có lẽ không thể nói ra lời nào.
Cho nên trước đó Châu Dương luôn cho rằng đây là một chuyện rất đơn giản, ông ấy có thể dễ dàng giải quyết.
Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, Lâm Trạch Dương thực sự không dám lên tiếng. Sự thực không phải Lâm Trạch Dương không dám nói mà là Lâm Trạch Dương không thèm nói, anh mở miệng:
"Không, không, không. Vừa nãy là tôi xảy ra hiểu lầm với các người. Tôi nghĩ những lời tôi vừa nói chắc chắn là một sự sỉ nhục đối với con lợn. Nếu để lợn biết, chúng chắc chắn sẽ cảm thấy rằng đây là lần tồi tệ nhất mà chúng bị nói xấu. Bởi vì mấy người vốn không tốt bằng lợn đó, thịt lợn thì vẫn có thể bán lấy tiền, còn mấy người haha."
Lâm Trạch Dương cười chế nhạo.
Dù cho Từ Phong hay là Châu Dương thì đều khiến Lâm Trạch Dương tức giận đến suýt nôn ra máu. Lâm Trạch Dương sao có thể không phân rõ phải trái như thế, làm sao anh có thể chửi người ta ngay tức khắc được.
Điều quan trọng nhất là họ đã chuẩn bị tất cả cho việc này, cho dù Lâm Trạch Dương có vùng vẫy thế nào thì họ cũng có thể ứng phó được.
Họ đã phá hủy video giám sát khiến bảo vệ nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn mua chuộc hầu hết họ hàng xa của Sở Sở. Vậy nên toàn bộ nhân chứng vật chứng mà họ có được xem là bất khả chiến bại.
Nhưng Lâm Trạch Dương không làm theo kịch bản, từ đầu đến cuối không hề bác bỏ một lời nào, chỉ chăm chăm chửi bới mọi người.
"Sao cậu có thể chửi người ta như vậy? Cậu còn nói đạo lý à? Cậu cho rằng đây là nơi nào hả?" Từ Phong không giấu được lớn tiếng với Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương lập tức nghiêm mặt rồi gật đầu với Từ Phong, ra vẻ đồng tình: "Ông nói rất đúng, sao tôi có thể mắng người khác được chứ? Điều này là thiếu tôn trọng với ông đó."
Vẻ mặt Từ Phong sững sờ, hoàn toàn không theo kịp cách suy nghĩ của Lâm Trạch Dương.
Bụp.
Một giọng nói ấp a ấp úng vang lên, Lâm Trạch Dương dùng nắm đấm đánh vào mặt của Từ Phong.
Từ Phong đơ ra nhìn chằm chằm quan sát, nhưng ông ta không nhìn Lâm Trạch Dương mà là máu chảy ra từ mũi Từ Phong. Từ Phong trợn mắt quay lại nhìn, người ông ta cũng ngã xuống nền đất.