Có một thứ được gọi là bản năng của động vật.
Trong khu rừng, khi con thỏ nghe thấy tiếng gầm của con hổ, chúng sẽ vô thức, không thể tự khống chế được mà muốn né tránh và trốn thoát khỏi nơi đó. Ở dưới đại dương, khi những con cá nhỏ phát hiện ra sự dao động rất lớn của làn sóng, chúng cũng sẽ bỏ chạy theo đàn. Khi thời tiết u ám, chim én sẽ luôn hạ thấp độ cao của mình khi bay.
Đương nhiên, không phải là những con vật này không có khả năng đưa ra những lựa chọn khác, nhưng ngay lập tức chúng sẽ luôn có những phản ứng giống nhau, cái này chính là bản năng.
Con người cũng là động vật nên đương nhiên cũng có bản năng. Khi có một thứ gì đó đang bay về phía trước mặt của mình, từ trong tiềm thức con người sẽ luôn lựa chọn cách nhắm mắt lại để đạt được mục tiêu ban đầu, đó chính là bảo vệ bản thân.
Hòn đá bắn đồng xu ra ngoài, chính là muốn ép Lâm Trạch Dương phải đưa ra lựa chọn việc nhắm mắt lại, đồng thời cũng khiến Lâm Trạch Dương buộc phải rút lại bàn tay đang túm chặt lấy Thạch Đầu ra.
Nhưng Lâm Trạch Dương lại không hề nhắm mắt lại, thậm chí Lâm Trạch Dương còn không thèm rút tay về.
Ngay cả một dao động nhỏ nhất cũng không xuất hiện trong đôi mắt của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương chỉ khẽ gật đầu, sau đó đồng tiền kia đập vào trán của anh rồi cứ thế rơi xuống đất một cách bất lực.
Toàn thân của Thạch Đầu choáng váng, sửng sốt, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy người nào như Lâm Trạch Dương, anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng trên thế giới này lại có người như vậy.
Sao lại có thể nhắm mắt làm ngơ trước nguy hiểm chứ? Làm sao có người có thể thờ ơ, không chút mảy may quan tâm khi thấy có vật gì đó đang bay về phía mình? Thỏ nghe thấy tiếng gầm của hổ sẽ lập tức chạy về phía con hổ kia. Con cá nhỏ biết rằng cá mập đang đến gần nhưng lại trực tiếp bơi thẳng về phía cái miệng rộng của cá mập. Mặc dù biết trời sắp mưa nhưng con chim én vẫn bay cao, để rồi đôi cánh mỏng manh phải chịu đựng áp suất không khí nặng nề và cơn mưa rơi nặng hạt.
Cho dù bạn nhìn nhận nó như thế nào đi chăng nữa thì điều này vẫn thật khó tin, đúng không?
Lâm Trạch Dương không chỉ làm những điều như vậy, mà còn là làm không chút do dự, không hề mảy may hoảng loạn, hoang mang, càng không hề có ý định sẽ né tránh.
Chẳng lẽ cái tên này đã tính toán được sức mạnh trong đòn tấn công của mình rồi sao? Biết mình không còn bao nhiêu sức lực, cũng sẽ không thể gây ra tổn thương lớn lao gì cho anh.
Dù là thế, anh cũng không nên bình tĩnh như vậy.
Thạch Đầu đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng tất cả những suy nghĩ, ý tưởng đó đều chỉ thoáng qua trong chốc lát.
Quả thật, Thạch Đầu không hổ danh là đệ tử xuất sắc nhất của Khổng Môn trong những năm gần đây, anh ta lập tức lấy lại được sự bình tĩnh.
Anh ta theo bản năng mà duỗi một chân ra, muốn đá đồng xu sắp rơi xuống đất lên.
Lại ngay đúng vào lúc này, toa hành khách đột nhiên trở nên tối đen như mực, năm ngón tay để trước mặt cũng không thấy, hoàn toàn không có một chút ánh sáng nào cả.
Đoàn tàu hỏa lại đi vào đường hầm. Khi đoàn tàu hỏa đi vào đường hầm, xung quanh vang lên những âm thanh dồn dập, làm át đi mọi âm thanh ở bên trong toa hành khách.
Ánh mắt của Văn Ca vẫn luôn hướng về phía của Lâm Trạch Dương và Thạch Đầu, khi đó trái tim gần như đã từ bên trong cổ họng mà nhảy ra ngoài, thậm chí hắn còn cảm thấy tiếng nhịp tim của mình lớn hơn cả tiếng động bên ngoài gấp trăm lần.
Quá hồi hộp, quá kích thích, có phải đã quá đặc sắc rồi hay không?
Cuộc đấu trí so dũng vừa rồi giữa Lâm Trạch Dương và Thạch Đầu, những thủ đoạn, chiêu thức kỳ lạ của hai người đơn giản là đã vượt qua trí tưởng tượng của Văn Ca, vượt qua cả nhận thức của hắn, khiến hắn ngay cả thở cũng không dám thở, sợ rằng tiếng động nhỏ nhất của bản thân sẽ ảnh hưởng đến hai người đang tranh đấu ở kia.
Lúc này, Văn Ca cũng nín thở.
Có lẽ đã độ khoảng tầm mười giây, hai mươi giây, hay thậm chí là một tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Khi ánh mặt trời lại chiếu vào trong từ ô cửa sổ, Văn Ca cảm thấy như thể bản thân mình đã già đi cả chục tuổi, dường như sức lực của cả cơ thể cũng đều bị nuốt chửng hết.
Leng keng!
Vào đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo, lanh lảnh đột nhiên vang lên. m thanh trong trẻo này rất nhỏ, thật sự là nhỏ đến mức cho dù hầu hết tất cả mọi người đều đang tập trung cũng không thể nghe thấy được.
Nhưng Văn Ca lại nghe thấy được, hắn không những nghe thấy mà còn cảm thấy âm thanh này giống như tiếng sấm sét vang lên ở trong lòng, khiến cho toàn thân đều nổi da gà.
Bởi vì âm thanh trong trẻo, lanh lảnh này chính xác là âm thanh của một đồng xu rơi xuống đất.
Đồng xu rơi trên mặt đất, sau đó lại lăn về phía của Văn Ca, cứ như thế mà một đường lăn đi không hề gặp phải bất kỳ thứ gì, cuối cùng nó cũng dừng lại ở trước mặt Văn Ca.
Văn Ca không hề mong đợi điều gì, hắn càng không dám mong đợi điều gì.
Văn Ca nuốt khan nước bọt, sau đó hắn nhìn chằm chằm với đôi mắt đang mở trừng trừng, rồi chậm rãi cúi xuống, đưa một tay ra, nhưng hắn lại chậm chạp, không dám lật đồng xu lên, như thể đồng xu chỉ nặng vài cân này lại là một ngọn núi to lớn có thể đè ép được hắn.
Cuối cùng Văn Ca cũng lật đồng xu lên, rồi hắn nhìn thấy một mẫu hoa văn mà bản thân hắn đã quá đỗi quen thuộc.
Đồng xu này chính là đồng xu của Văn Ca.
Như đã từng đề cập trước đó, hầu hết tất cả các đệ tử của Khổng Môn đều sẽ mang theo một đồng xu ở bên người để tập luyện công phu, kỹ năng của bản thân mình, những đồng xu của Khổng Môn này không phải là loại đồng xu được lưu hành trên thị trường, đồng xu mà mỗi người sở hữu là duy nhất.
Hoa văn xuất hiện ở trước mặt Văn Ca vào lúc này chứng tỏ đồng xu này thuộc về Văn Ca, vậy điều đó có nghĩa là Lâm Trạch Dương đã thua rồi đúng không?
Văn Ca không thể nhịn được mà nở nụ cười ở trên môi, cuối cùng những suy nghĩ, tính toán ở trong lòng hắn cũng ổn định lại, sau đó hắn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.
Nhìn thấy một màn này, Văn Ca lại sửng sốt lần nữa.
Lâm Trạch Dương vẫn đang yên đang lành mà đứng ở nơi đó, không hề có bất kỳ biểu hiện khác lạ gì.
Thạch Đầu cũng đứng ở đó, chỉ có điều khuôn mặt của Thạch Đầu, hay nói chính xác hơn là biểu cảm trên khuôn mặt của Thạch Đầu…
Khuôn mặt của Thạch Đầu đã sớm trở nên vô cùng méo mó, vặn vẹo, đầy đau đớn, như thể anh ta đã một mình gánh chịu hết tất cả mọi nỗi đau trên thế giới.
Nhưng điều kỳ lạ là, đôi mắt của Thạch Đầu vô hồn, không hề có chút cảm xúc gì, như thể linh hồn của anh ta đã bị lấy đi mất.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ nào Lâm Trạch Dương vừa giết chết Thạch Đầu rồi sao?
Cuối cùng Lâm Trạch Dương đưa tay ra ôm lấy Thạch Đầu, sau đó anh quay người lại nhìn Văn Ca.
Văn Ca lập tức đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi đến bên cạnh Lâm Trạch Dương, nói: “Anh đã ra tay rồi à? Anh muốn dùng võ công của mình để đối phó với chúng tôi sao?”
Văn Ca đang nói chuyện, lông mày không khỏi nhíu chặt lại, sắc mặt trông vô cùng khó coi.
Vẻ mặt của Lâm Trạch Dương vẫn bình tĩnh, nói với Văn Ca: “Cuộc tỉ thí so tài vẫn có thể tiếp tục. Tôi không có phạm quy. Nếu anh còn muốn biết điều gì khác thì anh có thể hỏi cái tên này. Có lẽ tầm khoảng ba phút nữa anh ta sẽ tỉnh dậy. Chỉ có điều lúc tỉnh lại, rất có thể anh ta sẽ hét ầm lên, vậy nên anh hãy nhanh chóng đưa anh ta đi đi.”
Văn Ca nghi ngờ mà liếc nhìn Lâm Trạch Dương, sau đó cũng nhanh chóng rời đi cùng với Thạch Đầu.
Lâm Trạch Dương liếc nhìn Văn Ca đang rời đi, anh suy nghĩ về điều gì đó rồi mới quay trở về chỗ ngồi của mình, anh vẫn chưa biết hai trận đấu so tài tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào, vậy nên anh chỉ có thể chờ đợi Văn Ca.
Khi Lâm Trạch Dương quay trở lại chỗ ngồi, Tiểu Hoa vẫn còn đang ngủ, nhưng có vẻ như cô ấy ngủ không được ngon giấc, đôi lông mày nhíu chặt lại, còn phát ra một vài tiếng động.
“Tôi... tôi sợ lắm, anh... anh có thể bảo vệ tôi hay không?”