Cuối cùng Hoa Thất cũng di chuyển. Hoa Thất quay người lại, nhưng không phải là để bỏ trốn mà là vì có người đi ra từ chỗ rẽ.
"Không thể ngờ tin tức lại là thật! Lâm Trạch Dương thật sự bỏ lại cô để rời đi, tôi còn cho rằng những người đó cố ý nói như vậy, dụ người rời đi rồi tự mình đi giết Lâm Trạch Dương chứ." Người kia nhìn thấy Hoa Thất thì cong khóe miệng lên, nói.
Vẻ mặt Hoa Thất trở nên lạnh như băng, trên người tỏa ra sát khí đậm đặc. Lúc này Hoa Thất như một khối băng lạnh lẽo vạn năm, hoặc như một cây kim nhọn, kim nhọn bóng loáng tỏa ra sát khí vô tận, hoàn toàn không còn là dáng vẻ ngọt ngào ngây thơ trước mặt Lâm Trạch Dương nữa.
"Giết chết Lâm Trạch Dương đương nhiên có thể đạt được một số tiền thưởng không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng tôi cũng tự hiểu rõ khả năng của chính mình, một người có thể đánh chết mấy tên sát thủ cấp S như hắn, dĩ nhiên tôi không thể nào là đối thủ của hắn nổi. Nhưng nếu bắt được cô, chắc chắn tiền thưởng cũng không ít, hơn nữa độ khó cũng không quá cao, hahaha." Sát thủ này vừa mở miệng nói chuyện đã nhịn không được cười lớn, hắn cảm thấy mình thật sự quá thông minh, cũng quá may mắn, loáng một cái đã nghĩ thông được điểm mấu chốt, cũng nhanh chóng tìm được Hoa Thất.
Đột nhiên, sát thủ này trợn to mắt, biểu tình trên khuôn mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc đọng lại, nhưng hắn đã không có cách nào nói ra được. Bởi vì lúc này đã có một phi đao cắm giữa đầu hắn, máu tươi chảy ra từ chỗ vết dao, sau đó chảy xuống dọc theo sống mũi của người này, tiếp theo người này ngã thẳng xuống mặt đất.
Mặt Hoa Thất không chút thay đổi mà thu lại tay vừa ném phi đao của mình, sau đó đi về phía sát thủ, rút phi đao ra, tiện đà lau sạch sẽ phi đao trên người sát thủ, lại đứng lên lần nữa.
Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, trên mặt Hoa Thất đều không có một chút biểu tình dao động, đôi mắt từ đầu đến cuối đều lạnh như băng, giống như có thể làm cho không khí ngưng đọng lại.
Chớ xem thường, chỉ mới trong khoảng thời gian bằng một cái nháy mắt, Hoa Thất đã giết chết một người, một sát thủ gần như đã đạt tới cấp S. Đúng vậy, Hoa Thất chính là mạnh mẽ như thế.
Bị tập đoàn kia đuổi giết thời gian dài như vậy mà vẫn có khả năng sống sót được như trước giờ, càng không bị bắt giữ, điều này đã chứng minh được rất nhiều thứ, nếu Hoa Thất là một người phụ nữ yếu đuối, cô dựa vào cái gì mà sống được đến tận bây giờ, cô dựa vào cái gì trộm đồ trong tổng bộ có số lượng cao thủ nhiều như mây kia chứ?
Nhưng hiển nhiên, không ít người có cùng suy nghĩ với tên sát thủ vừa rồi.
Bốp bốp bốp! Có tiếng vỗ tay vang lên. Sau đó lại có người khác xuất hiện.
Đây là một người đàn ông trung niên, hắn mặc tây trang, tóc chải vuốt sợi cẩn thận tỉ mỉ, trong tay còn cầm một cái cặp tài liệu, nhìn thế nào cũng giống như một tinh anh xã hội công thành danh toại.
"Hoa Thất quả nhiên vẫn là Hoa Thất, mấy tên này đúng là ngu ngốc, sao có thể quên cô nằm trong top 100 của bảng danh sách sát thủ khủng bố chứ, sao có thể không có một chút thủ đoạn nào, cho nên tên kia đúng là chết không luyến tiếc." Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Hoa Thất, nói.
Hoa Thất nhíu chặt mày, ngữ khí trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều, nói: "Còn ông, tại sao ông không đi đuổi giết Lâm Trạch Dương đi mà lại đến đây?"
Trên mặt người đàn ông trung niên vẫn treo nụ cười như trước, nói: "Tôi đương nhiên muốn giết Lâm Trạch Dương, nhưng trước đó, tôi còn muốn bắt cô lại trước, nếu không thì cô lại trở thành con cá lọt lưới trong chớp mắt thì phải làm sao?"
Hoa Thất không nhịn được hít vào một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, giống như nhận mệnh, nói: "Ông sẽ không bỏ qua cho tôi đúng không? Cho nên, nếu tôi giao thứ đồ kia cho ông, ông có thể cho tôi được vui vẻ một chút không?"
Người đàn ông trung niên đột nhiên trợn to mắt, âm thanh cũng trở nên dồn dập, nói: "Cô sẽ giao thứ kia cho tôi?"
Người đàn ông trung niên chưa nói hết lời, thân mình đã ngã thẳng về phía sau. Bởi vì đúng lúc này, Hoa Thất lại vung tay lên, phóng phi đao về phía trán người đàn ông trung niên một lần nữa.
Vẻ mặt Hoa Thất lại trở về với dáng vẻ không có biểu tình gì, đôi mắt một lần nữa khôi phục sự lạnh lẽo. Vừa rồi tất nhiên Hoa Thất đang diễn kịch, mục đích là để lừa gạt người đàn ông trung niên này, làm cho khả năng cảnh giác của người này giảm đi, sau đó nhân cơ hội người này không tập trung mà tiến hành tấn công.
Hoa Thất lại đi về phía trước, chuẩn bị thu lại phi đao của mình.
Những phi đao này là Hoa Thất cố ý thuê người chế tạo, vô cùng nhẹ, đồng thời không gì sắc bén bằng, quan trọng là cảm giác phóng phi đao này rất tốt, cũng không vì nhẹ mà không có lực sát thương. Hoa Thất đã trả không ít tiền cho bộ phi đao này. Cho nên không đến thời điểm cần thiết, cô sẽ không vứt bỏ những phi đao này.
Bỗng nhiên, Hoa Thất đột nhiên dừng cước bộ, sau đó nhanh chóng bổ nhào cơ thể về một bên tránh đi. Cùng thời gian có một phi đao bay qua vị trí Hoa Thất vừa mới đứng, tiện đà dừng trên vách tường phía sau Hoa Thất, sau đó cắm vào thật sâu.
Thân thể người đàn ông trung niên vốn nên chết rồi kia đột nhiên bật lên khỏi mặt đất.
"Quả nhiên, Hoa Thất cô đúng là gian xảo, may mắn tôi đã sớm có chuẩn bị." Trên mặt người đàn ông trung niên vẫn là nụ cười như trước, có vẻ rất ung dung, giống như hết thảy đều nằm trong tính toán của ông ta.
Hoa Thất nhăn mày, quả nhiên người này thật sự là một kẻ khó đối phó.
Người tiến vào top 50 bảng xếp hạng sát thủ, hơn nữa còn bởi vì ông ta vẫn đang che giấu thực lực, thái độ có vẻ rất lười biếng nên bị người khác xem nhẹ, nếu không hẳn là người đàn ông này thậm chí có thể tiến vào top 20 bảng xếp hạng sát thủ cũng không chừng.
Ngay từ đầu Hoa Thất đã không khinh thường người đàn ông tên Tiểu Phi này, nhưng không ngờ là còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của cô.
Như vậy, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ? Nếu không tập kích, dường như mình cũng không có khả năng chiến thắng nào, nhưng hiện tại cũng không có không gian và cơ hội để đánh lén…
Lâm Trạch Dương đi về phía trước.
Có một người bán hàng rong đẩy một chiếc xe đi tới chỗ Lâm Trạch Dương. Trên xe là hạt dẻ, cái này rất bình thường ở khu danh lam thắng cảnh. Điều duy nhất không bình thường chính là, người bán hàng rong này trực tiếp đẩy xe xông về phía Lâm Trạch Dương, xe đẩy kia căn bản không có ý định dừng lại.
Lâm Trạch Dương tiếp tục đi về phía trước, một bàn tay đã duỗi ra, chuẩn bị chặn chiếc xe này lại. Nhưng khi một người một xe còn cách hai mét, chiếc xe kia đột nhiên ngừng lại.
Lâm Trạch Dương không nhịn được trợn mắt. Bởi vì đúng lúc này, bên dưới có một sợi dây thừng không biết phóng tới từ khi nào, sau đó vòng lấy một chân của Lâm Trạch Dương.
Hóa ra chiếc xe này căn bản không phải muốn đâm vào Lâm Trạch Dương, mà là muốn hấp dẫn lực chú ý của Lâm Trạch Dương, để cơ quan dưới xe có thể khống chế được Lâm Trạch Dương.
Hiển nhiên thủ đoạn của sát thủ này đã có hiệu quả.
Sau khi sợi dây thừng kia khóa chặt một chân Lâm Trạch Dương, xe đẩy đột nhiên phát ra một tiếng. Cùng lúc đó, sợi dây thừng kia đột nhiên co rút lại.
Lâm Trạch Dương bị sức kéo này lôi đi, thân thể nghiêng một cái, lập tức mất đi thăng bằng. Nếu một người mất đi trọng tâm, sau đó khả năng người đó khống chế được cơ thể có thể nói là gần như bằng không. Lúc này, nếu người khác muốn làm cái gì với người đó, đây còn không phải là chuyện dễ dàng sao?