Mục lục
Binh Vương Thần Cấp - Lâm Trạch Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 159: Đổ thạch*

*Đổ thạch hoặc đổ hóa là chỉ ngọc Jadeit (Phỉ Thúy) khi vừa được khai thác, có một lớp vỏ phong hoá bao bọc bên ngoài, không thể biết bên trong nó là ngọc tốt hay xấu, cần phải cắt ra mới có thể biết chất lượng ngọc Jadeit (Phỉ Thúy).

Trong mắt nhiều người, Lâm Trạch Dương là một người rất đần độn, nhưng thực chất Lâm Trạch Dương chỉ là người đơn giản và bộc trực.

Khi những người khác thấy một hòn đá khổng lồ trên đường đi, họ sẽ thắc mắc tại sao hòn đá này lại xuất hiện ở đây, trong đó có âm mưu gì không và liệu mình đi vòng quanh nó có nguy hiểm không?

Lâm Trạch Dương lại rất đơn giản, hắn tiến lên một bước, làm tảng đá vỡ thành từng mảnh. Mục đích của Lâm Trạch Dương chỉ là tiến về phía trước, vậy tại sao không cứ tiến về phía trước, ngoài việc tiến về phía trước, Lâm Trạch Dương còn cần biết gì nữa?

Suy nghĩ của Lâm Trạch Dương vẫn luôn đơn giản như vậy, giống như Lưu Uy đối tốt với hắn, hắn cũng đối tốt với Lưu Uy. Về phần Lưu Uy là hoàng đế ngầm như thế nào thì có liên quan gì đến Lâm Trạch Dương đâu cho nên Lâm Trạch Dương đối xử với Lưu Uy cũng thản nhiên như đối xử với bất kỳ ai.

Mà chính vì biểu hiện tùy ý này của Lâm Trạch Dương mới khiến cho những người từng gặp Lâm Trạch Dương và Lưu Uy ở cùng chỗ đều sinh ra một loại sợ hãi đối với Lâm Trạch Dương, cảm thấy Lâm Trạch Dương thâm sâu khó lường, cảm thấy Lâm Trạch Dương còn ác quỷ hơn so với Lưu Uy. Cho nên hiện tại ở trong thành phố này, đã có một bộ phận người biết Lâm Trạch Dương, hơn nữa còn cực kỳ sợ hãi Lâm Trạch Dương.

Giống như Lý Tổng bây giờ, ông gần như đã sẵn sàng để bị Lâm Trạch Dương đánh.

Lâm Trạch Dương liếc nhìn Lý Tổng, sau đó nhẹ nhàng nói: "Đã xin lỗi thì quên đi. Tôi không phải là người keo kiệt, nên ông chỉ cần cho tôi vài trăm làm phí bồi thường tổn thất tinh thần."

Nhìn bộ dáng của Lý Tổng, Lâm Trạch Dương cảm thấy ông không phải hạng người nghèo khổ, cho nên xin vài trăm tệ cũng không phải quá nhiều.

Lý Tổng không khỏi sửng sốt, mấy trăm đô la, ý Lâm Trạch Dương mấy trăm đô la à, trước mặt một nhân vật lớn như vậy, làm sao có thể chỉ có mấy trăm đô la, hẳn là mấy triệu.

Nghĩ tới đây, Lý Tổng không khỏi thở dài, nếu như là mấy trăm vạn cũng có thể giải quyết vấn đề, vậy thật sự quá tốt.

"Không thành vấn đề, bây giờ tôi chuyển tiền cho cậu nhé?" Lý Tổng lập tức đồng ý.

Lâm Trạch Dương nhìn Lý Tổng với ánh mắt khinh thường nói: "Mấy người các ông thoạt nhìn đều giống như có chút tiền, nhưng không thể tưởng tượng được đều là quỷ nghèo, thậm chí trên người ngay cả mấy trăm đồng cũng không mang theo, còn muốn chuyển khoản, quên đi, tôi không cần, phiền toái chết được."

Lâm Trạch Dương lại nhớ tới Trương Liên, lần trước mình thắng Trương Liên hai ngàn đồng, Trương Liên cũng không có tiền mặt.

Lý Tổng đứng hình, không mang theo hàng triệu tiền mặt thì đã trở thành một con quỷ nghèo tội nghiệp rồi ư.

Lý Tổng cho rằng logic này khó có thể chấp nhận được, nhưng Lâm Trạch Dương đã nói như vậy, ông chỉ có thể cúi đầu bày tỏ sự xấu hổ.

Nếu Lý Tổng biết mấy trăm mà Lâm Trạch Dương nói chỉ là mấy trăm tệ, thực sự không biết ông ta sẽ nghĩ thế nào.

Lý Tổng cũng là người khéo léo, biết rằng nếu để Lâm Trạch Dương rời đi như vậy, sau này khó tránh khỏi sẽ có một số phiền toái.

Lý Tổng suy nghĩ một chút nói: "Cái này thì thế nào? Yến tiệc ở đây cũng sắp kết thúc rồi, tôi còn có chút lịch trình trở về vùng mỏ đá phụ cận. Lâm Trạch Dương, cậu có muốn cùng tôi đi tới đó không? Tôi sẽ mua cho cậu mấy viên đá, coi như là đền bù."

Ánh mắt Lâm Trạch Dương nhìn Lý Tổng càng thêm khinh bỉ, ông này thật sự là quỷ nghèo à, thế mà lại muốn mua đá để xin lỗi tôi.

Lâm Trạch Dương lắc đầu, đang định từ chối.

Đôi mắt của Lâm Nha sáng lên, hắn ta không phải Lâm Trạch Dương, hắn ta biết Lý Tổng đang nói về mỏ đá quý.

Đổ thạch là một cách thức rất tiên tiến. Nói một cách đơn giản, có người sẽ đào ra một số viên đá từ vài đống mỏ nhất định, những viên đá này rất có thể sẽ chứa ngọc bích, cho nên những viên đá này không phải là đá bình thường, thậm chí có thể nói là vô giá.

Từ lâu Lâm Nha đã muốn đến nơi như vậy để xem một chút, nhưng quy định của những nơi này rất cao, không phải người cực giàu sẽ không được đón tiếp. Vì vậy Lâm Nha không bao giờ có cơ hội.

"Lâm Trạch Dương, chúng ta cùng đi xem một chút đi." Lâm Nha nghĩ tới đây, vội vàng nói với Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, thấy thằng em của mình cũng gọi mình, gật đầu nói: "Được rồi, chúng ta đi xem một chút coi như xong, buổi chiều tôi còn phải trở về làm việc, bỏ việc cả ngày không tốt đâu. Giờ mà bị trừ lương thì tháng sau tôi sẽ phải uống gió Tây Bắc."

Lâm Nha nhướng mày, nói thật vừa rồi còn tưởng rằng Lâm Trạch Dương có bối cảnh rất cao thâm, là chân nhân bất lộ tướng, hiện tại xem ra Lâm Trạch Dương hình như chỉ là người bên cạnh một nhân vật lớn hoặc chỉ là một người không quá quan trọng, nếu không thì cần gì trở về làm việc.

Sở dĩ Lý Tổng có thái độ như vậy với Lâm Trạch Dương có lẽ là do hiểu lầm.

Phải, chính là như như vậy.

Lâm Nha vẫn không chịu tin Lâm Trạch Dương là một nhân vật lớn gì, cho nên hắn ta phải giải thích điều này, sau đó trở nên kiêu ngạo với Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương chưa bao giờ quan tâm đến sự thay đổi thái độ của Lâm Nha, bởi vì Lâm Trạch Dương chưa bao giờ để ý đến điều đó.

Ngay sau đó, Lý Tổng đã đưa Lâm Trạch Dương và Lâm Nha đến một mỏ đá.

Ba người đi ra ngoài một khu chợ rau, sau đó đi vào trong một cánh cửa nhỏ, sau đó đi xuống tầng hầm.

Không ai nghĩ rằng gần chợ rau lại có một tầng hầm lớn như vậy.

Tầng hầm này bao phủ một khu vực rất lớn, có kích thước bằng ba sân bóng đá. Nó được chia thành các khu vực. Những khu vực này phía trên đều có dấu hiệu, chia làm hai khu vực lớn, mỗi khu vực lớn đều có hai ba mươi khu vực nhỏ.

Và những khu vực nhỏ này chứa đầy đá.

Lý Tổng mỉm cười nhìn Lâm Trạch Dương rồi nói: "Vậy bây giờ cậu đi xem đi Lâm Trạch Dương, nếu cậu thích viên đá nào thì chỉ cần nhờ người cắt, tiền sẽ do tôi trả."

Nói xong, Lý Tổng liền rời đi, ông ta vốn đã có hẹn với người khác, đi tới nơi này xong thì đương nhiên muốn tìm bạn bè của mình.

Lâm Trạch Dương là người không hiểu thì hỏi, cho nên trước khi tới đây hắn đã hỏi rồi, hắn biết mình đã hiểu lầm, hắn cũng biết đá ở đây không phải là đá đơn giản.

Lý Tổng vừa mới rời đi, Lâm Trạch Dương đã tò mò đi về phía khu vực B, sau đó ngơ ngác đứng ở trong khu B1 này.

Đá ở đây nhỏ hơn đá ở các khu vực khác và đá có vẻ khô hơn.

Lâm Trạch Dương đưa tay chạm vào một hòn đá to bằng đầu người, sau đó ngừng cử động, nhìn chằm chằm vào hòn đá không chớp mắt.

Lâm Nha thấy vậy không khỏi lắc đầu, xem ra Lâm Trạch Dương thật sự không biết gì về cờ bạc bằng đá, anh ta đúng là một kẻ ngốc, ngay cả những điều cơ bản cũng không biết.

Đá ở đây khô và nhỏ, làm sao có thứ gì tốt trong đó?

Nếu muốn cắt ra đá quý thì đó chỉ là một điều ngu ngốc.

Lâm Nha liếc nhìn vài cái rồi bước đi, không muốn mọi người biết rằng mình quen biết một tên ngốc như Lâm Trạch Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK