Mục lục
Binh Vương Thần Cấp - Lâm Trạch Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn dĩ Lâm Trạch Dương cũng không có ý định quan tâm đến chuyện này, nhưng Hoa Thất bên cạnh đã không nhìn nổi nữa, chuẩn bị ra tay rồi.

Vậy nên, Lâm Trạch Dương chỉ có thể tiến tới đây.

"Cảm ơn." Chu Tường nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, nói một tiếng cảm ơn, sau đó ánh mắt lại dán chặt vào người Lâm Tử.

Hít một hơi thật sâu, anh ta lại tiếp tục đi về phía Lâm Tử.

Lúc này trong quán bar lại còn có tiếng nhạc vang lên, mấy ca sĩ dân ca đang ôm lấy nhau hát những giai điệu trầm ấm vào micro, như thể hoàn toàn không biết những chuyện đang xảy ra trong quán bar, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.

Những vị khách phía dưới thì khác, ánh mắt của họ đều đổ dồn vào Chu Tường. Trong số những người này có người sợ hãi, có người tiếc nuối và đau lòng, cũng có người lại cười trên nỗi đau của người khác, đủ loại cảm xúc khác nhau.

Lâm Trạch Dương ngẫm nghĩ một chút rồi đi theo sau Chu Tường. Nếu như anh đã quyết định giúp đỡ Chu Tường thì đương nhiên là cũng sẽ tiện tay làm chuyện này.

Lâm Trạch Dương đi theo phía sau Chu Tường, tiến thẳng về phía trước.

Tình cờ lúc này bên cạnh Lâm Trạch Dương có một bàn khách, khách ở bàn này là hai cô gái, trong mắt hai người hiện lên vẻ hoảng sợ, cơ thể khẽ co rúm lại, vô cùng sợ hãi.

Nhưng ngay khi Lâm Trạch Dương đi ngang qua bàn của họ, hai người họ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó hơi cúi người về phía trước chuẩn bị thực hiện hành động gì đó.

Đúng lúc này, Lâm Trạch Dương đột nhiên xoay người lại, nhìn về phía hai người, trên gương mặt là nụ cười rạng rỡ.

Cả hai cô gái đều hơi kinh ngạc, sau đó lại rụt người lại, hai tay ôm chặt lấy ngực, dáng vẻ cực kỳ sợ hãi.

"Tôi đoán hai người còn chưa đụng tới rượu này, cho nên tôi không khách khí nhé." Lâm Trạch Dương vừa nói, vừa cầm lấy ly rượu, một hơi uống hết.

Sau đó anh lại cười nói với hai cô gái: "Rượu này không tệ. Người ta thường nói có qua có lại, tôi cũng không thể uống hết rượu của các cô mà không đáp trả gì. Đúng lúc tôi cũng có vài thứ tặng cho các cô. Tôi thấy các cô có vẻ đang rất lạnh, như vậy đi…"

Đột nhiên Lâm Trạch Dương cúi người về phía trước, đồng thời một bàn tay đã thò ra nắm lấy bả vai của một trong hai cô gái.

Trong nháy mắt trán cô gái kia đã lấm tấm mồ hôi, thậm chí ngay gương mặt cũng trở nên đỏ bừng.

Sau đó, Lâm Trạch Dương cũng nắm lấy vai người còn lại, cô gái kia cũng lập tức đỏ mặt.

"Không cần phải cảm ơn tôi." Lâm Trạch Dương vẫy tay với hai cô gái rồi tiếp tục đi về phía trước.

Đúng lúc này, đột nhiên có một người từ chỗ ngồi bên cạnh đứng dậy đánh về phía anh.

Lâm Trạch Dương chẳng những không thèm né tránh mà còn đụng vào hắn ta.

Cùng lúc đó, anh duỗi một tay về phía trước, muốn nắm lấy cổ tay đang vươn ra của người đàn ông trước mặt. Lâm Trạch Dương chạm vào cổ tay của người đàn ông, sau đó vặn cổ tay hắn ta xoay 360 độ.

Lâm Trạch Dương cảm thấy như vậy đã đủ để ngăn cản động tác của người này nên thả lỏng tay, chuẩn bị tấn công ngược lại.

Nhưng vào lúc này, bàn tay đáng lẽ ra đã bị phế đi của hắn ta lại tấn công vào ngực của anh.

Lâm Trạch Dương vội vàng vươn tay ra định nắm lấy tay của hắn ta. Tốc độ và phản ứng của Lâm Trạch Dương rất nhanh, lập tức tóm lấy cổ tay của hắn ta.

Nhưng lần này Lâm Trạch Dương không nắm lại được cổ tay của hắn ta, bởi vì tay của người đàn ông này giống như một con rắn, hắn ta xoay cổ tay 180 độ, sau đó quấn chặt lấy cánh tay của Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương đột nhiên vận khí, cánh tay bắt đầu rung lên. Tưởng chừng cánh tay của Lâm Trạch Dương chỉ rung lên một chút, nhưng trong khoảnh khắc này, cánh tay của anh đã rung lên hơn trăm lần, lực của mỗi lần đều rất phi thường, cho dù là một thanh thép dày bằng ngón tay cái thì cũng phải gãy gọn trong tay anh.

Nhưng bàn tay của người đàn ông đang siết chặt cánh tay Lâm Trạch Dương thế mà lại không hề bị thương chút nào.

"Bàn tơ tay." Lâm Trạch Dương thì thầm.

"Hừ, không ngờ mày cũng có chút hiểu biết, còn biết tới chiêu này. Nếu đã biết tới sức mạnh của "Bàn tơ tay", vậy thì đừng cố chống cự, nếu không cánh tay của mày sẽ thành đồ bỏ đi. Đương nhiên là nếu không chống cự thì cuối cùng mày cũng sẽ phải chết. Có điều mày sẽ được chết dễ chịu hơn một chút." Người đàn ông thản nhiên nói với Lâm Trạch Dương.

Khóe miệng Lâm Trạch Dương hơi nhếch lên, nói: "Thật vậy à?"

"Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu mày muốn chọn đau đớn thì tao sẽ cho mày chết trong đau đớn." Giọng nói của người đàn ông càng lạnh lùng hơn, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, đúng là rượu mời không uống lại uống rượu phạt.

Võ thuật Trung Hoa rất sâu rộng, có đủ loại thủ thuật, có người vận dụng tất cả các thủ thuật đến mức mạnh nhất. Cái gọi là "Bàn tơ tay" là một loại bàn tay cực kỳ dẻo dai, có thể uốn nắn dễ dàng. Trên thực tế thì "Bàn tơ tay" đã không xuất hiện trong võ thuật một thời gian dài, bởi vì loại thủ thuật này quá tàn nhẫn.

Theo truyền thuyết, mọi thứ bị "Bàn tơ tay" quấn vào cuối cùng chỉ có một kết quả duy nhất, đó là bị hủy diệt hoàn toàn. Sợi tơ do "Bàn tơ tay" phóng ra có thể khóa chặt trọng lượng, thể tích và thậm chí cả sức mạnh lớn hơn gấp trăm lần.

Thủ thuật này lợi hại nhất ở chỗ nếu đối thủ yếu hơn thì nó sẽ nhân cơ hội trực tiếp phá hủy. Nếu đối thủ mạnh hơn nó, nó sẽ lợi dụng sự mềm dẻo mà quấn lấy đối phương rồi chậm rãi nuốt chửng lấy họ.

Đây chính là nguyên nhân khiến vừa rồi năng lượng cuồn cuộn của Lâm Trạch Dương không hất được tay người đàn ông này ra, đồng thời cũng là lý do khiến Lâm Trạch Dương không thể nắm lấy cổ tay hắn ta.

Chẳng bao lâu sau, người đàn ông dùng "Bàn tơ tay" đã bắt đầu quấn một tay của mình quanh cánh tay Lâm Trạch Dương và liên tục tăng thêm lực.

Lâm Trạch Dương nhanh chóng duỗi tay còn lại ra, nhưng lại bị tay kia của đối phương quấn lại.

Lâm Trạch Dương có cảm giác như hai tay mình đã bị khóa lại hoàn toàn, cử động cực kỳ khó khăn, nếu dùng vũ lực để bẻ gãy thì rất có thể hai tay của anh sẽ gãy theo.

"Sao, bây giờ mới biết mình ngu xuẩn rồi chứ, dám kiêu ngạo như vậy ở trước mặt tao?" Người đàn ông này nhìn Lâm Trạch Dương với ánh mắt tràn đầy khinh thường, muốn lấy mạng anh để tăng cảm giác thích thú.

"Thật sao?" Vẻ mặt Lâm Trạch Dương vẫn không thay đổi nhiều.

"Hừ." Tất nhiên người đàn ông này không muốn nói thêm gì với Lâm Trạch Dương nữa.

Theo tiếng khịt mũi của người đàn ông này, có một người bên cạnh hắn ta lao về phía Lâm Trạch Dương, anh ta cầm một con dao găm trong tay, con dao găm đâm thẳng vào ngực anh.

Tốc độ của người này rất nhanh, thời cơ cũng rất thích hợp. Lúc này, tay Lâm Trạch Dương đã hoàn toàn bị khóa lại, mà anh lại hoàn toàn không chú ý đến người này.

Cho dù bây giờ chú ý tới thì có phải đã trễ rồi hay không?

Bởi vì bây giờ Lâm Trạch Dương thật sự không thể cử động, hay nói cách khác, dù anh có phản kháng như thế nào thì cũng không còn cách nào để đỡ được một dao này nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK