Mục lục
Binh Vương Thần Cấp - Lâm Trạch Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Bảo thật sự không hiểu nổi Lâm Trạch Dương, rõ ràng là hắn đã không xé mặt anh ra, và chắc hẳn là hắn đã quá rộng lượng đến độ khiến anh nảy sinh ảo tưởng rồi, làm sao anh lại dám nói ra những lời như vậy.

“Lâm tổng, anh có ý gì?” Dương Bảo nhíu mày.

Triệu Cẩn Du vội vàng nói: “Dương tổng, Lâm tổng của chúng tôi không có ý gì đâu, anh hiểu lầm rồi, ý của Lâm tổng chúng tôi là…”

“Được rồi, hiện tại tôi đang nói chuyện với Lâm tổng.” Dương Bảo ngắt lời Triệu Cẩn Du, chăm chú nhìn Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương ăn ngay nói thẳng, nói: “Không phải bây giờ anh đang bận sao? Tôi cũng không biết khi nào anh rảnh nên tốt nhất là anh đến công ty của tôi đi. Như vậy sẽ không làm lãng phí thời gian của mọi người. Thật sự tôi thấy chuyện này cũng không quan trọng lắm, nhưng anh lại đang làm cho người ta phải chờ đợi mình đến mất hết kiên nhẫn như thế này. Dù sao thì cô ấy cũng là thư ký của tôi nên tôi không thể bắt cô ấy làm việc vất vả như vậy được.”

Nghe đến đó, Triệu Cẩn Du bất ngờ đến ngẩn người, đồng thời cũng thấy có chút cảm động, Lâm Trạch Dương thế mà đang nghĩ cho mình.

“Nếu bây giờ cô ấy mệt mỏi, đến lúc trở về công ty ai sẽ làm việc cho tôi chứ?” Lâm Trạch Dương tiếp tục nói.

Khóe miệng Triệu Cẩn Du lại co giật.

Sắc mặt Dương Bảo trở nên âm trầm, nói: “Lâm tổng, anh đang nói chuyện nghiêm túc sao?”

Lâm Trạch Dương cũng nhìn Dương Bảo và rằng: “Sao anh lại cảm thấy tôi không nghiêm túc?”

Dương Bảo sửng sốt lần nữa, Lâm Trạch Dương nói những lời thản nhiên như vậy, nhưng lại rất chân thành.

Sắc mặt Dương Bảo trở nên rất nghiêm trọng, nói: “Như vậy, Lâm tổng đây không muốn hợp tác với công ty Quảng Đông của chúng tôi sao? Anh nên suy nghĩ kỹ trước khi trả lời câu hỏi này.”

Lâm Trạch Dương cảm thấy rất khó hiểu, nhìn Dương Bảo trả lời: “Dương tổng, hợp tác có ý nghĩa gì? Sự hợp tác không phải đạt được thông qua nỗ lực chung của cả hai bên sao? Tôi nghĩ chúng tôi đã bày tỏ đủ sự chân thành, hơn một giờ đồng hồ không phải là thời gian ngắn. Anh là người bận rộn nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa với việc chúng tôi là người nhàn rỗi. Hơn nữa, bao năm qua anh hợp tác với Guerlain Woman của chúng tôi, chẳng lẽ anh bị lỗ vốn sao? Nếu như anh vẫn muốn hợp tác với chúng tôi, thì hãy đến Guerlain Woman của chúng tôi đi.”

Nói xong, Lâm Trạch Dương sải bước đi ra ngoài. Triệu Cẩn Du sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đi theo, không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy Lâm Trạch Dương có chút đẹp trai, người ta thường nói người đàn ông tự tin chính là người đàn ông đẹp trai nhất, xem ra câu nói này không sai.

Dương Bảo lại hoảng hốt, sau đó hắn vội vàng đuổi theo, vẻ mặt u ám đứng trước mặt Lâm Trạch Dương nói: “Lâm tổng, anh có biết Guerlain Woman của các người đang gặp chuyện gì không? Nếu không hợp tác với Quảng Đông, các người nghĩ các người có thể chống đỡ nổi không? Tôi không có ý hù dọa các người, nhưng đây là sự thật, các người phải tự nhận thức được điều này.”

Lâm Trạch Dương quay đầu lại, nhẹ nhàng nhìn Dương Bảo một cái, sau đó lắc đầu, nhưng không thốt lên một lời nào.

Thực sự bây giờ Dương Bảo đang tức giận muốn chết rồi, chuyện quái gì đang xảy ra thế này, chuyện này không phải do hắn dàn dựng sao? Dương Bảo hắn mới là đạo diễn kiêm nhân vật chính của vở kịch này.

Vốn dĩ đây là tình huống Dương Bảo sẽ diễu võ dương oai, nhưng bây giờ lại biến thành tình huống hắn bị tạt nước lạnh tới mức muốn phun lửa, sao hắn có thể để xảy ra chuyện sai lầm như thế này.

Đúng lúc này, cửa phòng họp bên cạnh đột nhiên bật mở, Trương Sâm bước ra, đứng ngay trước mặt Lâm Trạch Dương.

Triệu Cẩn Du ngay lập tức nhận ra Trương Sâm, cô khẽ cau mày, hiểu ra tất cả mọi chuyện trước mắt. Hóa ra Dương Bảo đã lừa dối bọn họ và đã không còn muốn hợp tác với Guerlain Woman từ lâu.

Nếu vừa rồi họ vẫn còn ở đó thì cuối cùng họ sẽ gây ra một mớ hỗn độn lớn.

Vừa rồi trong lòng Triệu Cẩn Du vẫn còn có chút tiếc nuối, không kiềm được nhìn Lâm Trạch Dương, chẳng lẽ Lâm Trạch Dương đã phát hiện rồi sao?

Đương nhiên Lâm Trạch Dương không nhìn thấy. Chỉ đơn giản là do Lâm Trạch Dương không vui vì bị bắt đợi lâu như vậy. Logic của Lâm Trạch Dương cũng rất đơn giản, nếu đối phương muốn hợp tác, sau đó chắc chắn họ sẽ cảm thấy hối hận vì hành vi của mình ngày hôm nay, rồi sẽ tìm đến mình. Nếu đối phương không muốn hợp tác, thì chính mình cầu xin cũng vô dụng.

Trên đời này quả thực là như vậy, bạn không được kiêu ngạo, nhưng cũng không được coi thường bản thân, sự khiêm tốn của bạn, lấy lòng của bạn không có giá trị gì trong mắt người khác, thậm chí nó có thể khiến bạn bị người ta chế giễu và chà đạp.

“Dương tổng, tôi ở bên trong đã nghe được một số chuyện không vui.” Khi Trương Sâm nói chuyện, hắn căn bản không có nhìn Dương Bảo mà nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, trong mắt đầy vẻ hung hãn.

Thế nhưng, Lâm Trạch Dương vẫn tiếp tục băng băng đi về phía trước, không thèm liếc Trương Sâm dù chỉ một cái.

Trương Sâm cảm thấy cái tên Lâm Trạch Dương này thật sự là vô lý đến không cách nào hiểu nổi, rõ ràng là ông ta muốn khiêu khích anh bằng cách này, chuyện đã tỏ như ban ngày, tại sao anh lại không hề tức giận?

“Lâm Trạch Dương, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Trương Sâm chỉ có thể trực tiếp nói chuyện với Lâm Trạch Dương, người này thật sự rất khó giao tiếp.

Lâm Trạch Dương nhìn về phía Trương Sâm đang đứng ở một bên, sau đó lại lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy ông rất bình thường, sao ông luôn thích nói nhảm vậy, ông ở đây, tôi ở đây, đương nhiên là chúng ta lại gặp mặt. Điều này cũng cần phải nói sao?”

Trương Sâm chưa bao giờ gặp một người như Lâm Trạch Dương, căn bản rằng một câu cũng chẳng thể nói thông được, có thể đừng như vậy được không, chẳng lẽ giữa hai người lại chẳng có chuyện gì để nói sao?

Trương Sâm hít một hơi thật sâu rồi nói: “Thành thật mà nói, tôi không thể hiểu tại sao các người vẫn có thể kiêu ngạo như vậy, cậu vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra sao? Dương Bảo sẽ không hợp tác với Guerlain Woman của các người nữa, bởi vì hiện tại cậu ta đang hợp tác với tôi rồi.”

“Cho nên?” Lâm Trạch Dương khó hiểu nhìn Trương Sâm.

Trương Sâm lại ngây ngẩn, việc logic của Lâm Trạch Dương khiến cho mạch suy nghĩ của Trương Sâm bị bế tắc là thật sao?

“Chẳng lẽ cậu lại muốn cứ như vậy mà mất đi sự hợp tác của công ty Quảng Đông sao?” Trương Sâm tiếp tục hỏi.

“Đương nhiên là tôi không muốn, nhưng tôi còn có thể làm cái gì bây giờ?” Lâm Trạch Dương bình tĩnh thả lỏng bả vai, tỏ vẻ mình chẳng còn cách nào.

“Tại sao cậu không thử cầu xin tôi?” Trương Sâm cảm giác được nhịp điệu dường như đã trở lại trong tay mình, trên mặt lại nở nụ cười.

“Cầu xin ông thì có ích lợi sao?” Lâm Trạch Dương chân thành hỏi.

“Hahaha, cầu xin tôi đi, mà cho dù cậu có cầu xin tôi, tôi cũng không đồng ý! Hahaha.” Rốt cục Trương Sâm cũng nói ra một câu ông ta đã chuẩn bị từ trước, sau đó không nhịn được mà ngửa đầu cười lớn, ông ta cười vui vẻ đến nỗi cổ họng gần như muốn vỡ ra.

“Trương tổng.” Dương Bảo ở một bên không nhịn được mà kêu lên.

“Sao vậy, Dương tổng, cậu không vui à? Hahaha.” Trương Sâm không nhịn được cười.

“Tên Lâm Trạch Dương kia đã sớm rời đi rồi.” Khóe miệng Dương Bảo co rút không ngừng.

Nụ cười của Trương Sâm bỗng nhiên cứng đờ, sau đó cả người đều ngây ngốc đứng ở đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK