Trên thế giới này có rất nhiều người có tiền, nhiều ngoài sức tưởng tượng của bạn, thậm chí bạn còn không thể tưởng tượng được họ giàu có đến mức nào.
Bữa tiệc Sở Sở được mời đến cũng là một trong những nơi quy tụ những người giàu có như thế.
Bữa tiệc được tổ chức trong một câu lạc bộ kín. Kiến trúc bên ngoài nhìn qua thì không hề thu hút, nhưng bên trong lại nguy nga lộng lẫy đến mức làm cho người ta líu lưỡi, ngay cả ly thủy tinh dùng để đựng rượu cũng là sản phẩm của Swarovski.
Lại nhìn những người quần áo lộng lẫy, cử chỉ tao nhã, cả người tràn ngập khí chất cao quý ở đây thôi cũng đủ để biết đây là một bữa tiệc xa hoa đến thế nào.
Cho nên, Lâm Trạch Dương thật sự rất không hợp với nơi này. Trang phục toàn thân cộng lại cũng không đắt bằng một cái ly đựng rượu của người ta.
Lâm Trạch Dương đưa tay ngăn một người phục vụ bê rượu đi ngang qua lại.
Nhân viên phục vụ nhìn Lâm Trạch Dương không khỏi hơi cau mày, sau đó nhìn chung quanh vài lần, vội vàng tới gần Lâm Trạch Dương, cẩn thận nói: "Anh là nhân viên mới hôm nay đến hỗ trợ dọn dẹp phòng bếp đúng không? Đừng đi lung tung ở đây, cẩn thận bị quản lý thấy thì sẽ bị mắng đấy, đây không phải là nơi người như anh có thể tới đâu, đi mau đi!"
Lâm Trạch Dương không khỏi sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn thật sự không biết phải trả lời nhân viên phục vụ này như thế nào.
Ngay lúc này, một người đàn ông trung niên mặc tây trang đã đi tới, mỉm cười nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, sau đó nói: "Hôm nay phòng bếp làm đồ ăn rất tinh xảo, giúp tôi chuyển lời đến đầu bếp Trương của các vị một tiếng."
Mắt Lâm Trạch Dương không khỏi phát sáng, sau đó cũng không nói gì, trực tiếp cùng nhân viên phục vụ kia đi về phía nhà bếp.
Người đàn ông trung niên kia không khỏi lắc đầu, nhìn bóng dáng rời đi của Lâm Trạch Dương, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười giễu cợt, nói: "Đây là cái thứ quỷ quái gì vậy, định chạy tới nơi này chụp ảnh sau đó đi khoe khoang với bạn bè của mình sao? Cũng không biết tồn tại của mình đã làm ô nhiễm không khí của nơi này à? Thật sự là người không phân biệt được tốt xấu."
Nói xong, người người đàn ông trung niên này nhìn về phía một một người đàn ông trung niên khác, nói như cảnh cáo: "Đuổi tên vừa rồi đi ngay. Về sau đừng để tôi thấy loại người này, tôi thấy có chút thất vọng với cung cách phục vụ của các người ở đây rồi đấy, quản lý Từ."
Người đàn ông được gọi là quản lý Từ vội vàng cúi đầu khom lưng, nói: "Đúng vậy đúng vậy, ông chủ Hà dạy rất phải, về sau tôi nhất định sẽ không phạm phải sai lầm như thế này này lần nữa!"
Người đàn ông trung niên này tên là Hà Hữu, là ông chủ của một công ty đã niêm yết trên thị trường chứng khoán, là hội viên vip của câu lạc bộ này, đương nhiên cũng là một trong những người tham dự tiệc từ thiện tối nay.
Quản lý Từ chính là quản lý của câu lạc bộ này.
Mà vừa rồi Lâm Trạch Dương đi vào cùng Sở Sở, bởi vì Sở Sở có thư mời, người khác lại cho rằng Lâm Trạch Dương là vệ sĩ của Sở Sở cho nên cũng không chặn Lâm Trạch Dương lại.
Sau khi đi vào, Sở Sở đến nhà vệ sinh, Lâm Trạch Dương đi dạo một mình bên trong câu lạc bộ, sau đó thì xuất hiện một màn như vừa rồi.
Mà ngay lúc này, Sở Sở từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng Lâm Trạch Dương đâu, lập tức đi tìm.
Hà Hữu vừa vặn nhìn thấy Sở Sở, ánh mắt không khỏi phát sáng, vội vàng đi tới, vẻ mặt tươi cười nhìn Sở Sở, nói: "Sở Sở, hôm nay cô thật sự rất xinh đẹp, chiếc đầm này rất hợp với cô, nó làm cô nhìn giống như một tiên nữ vậy."
Sở Sở thu hồi tầm mắt tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn có chút không yên lòng, đáp: "Cảm ơn lời khen ông chủ Hà."
Hà Hữu giả vờ không vui, nói: "Sở Sở, chuyện này cô không đúng rồi, sao có thể gọi tôi là ông chủ Hà, chúng ta là quan hệ cùng hợp tác làm việc, về sau có thể sẽ thường xuyên gặp mặt, cô gọi tôi một tiếng “anh” là được."
Mặc dù Hà Hữu không già lắm nhưng tuổi tác cũng không khác cha Sở Sở là bao, không hiểu sao da mặt ông ta lại có thể dày như vậy, còn không biết xấu hổ bắt một cô gái nhỏ gọi mình là anh.
Nghe vậy, trên mặt Sở Sở cũng không khỏi lộ ra nụ cười mừng rỡ. Vốn dĩ Sở Sở đến đây là vì lời mời của Hà Hữu, Hà Hữu chính là người từng nói muốn đầu tư cho Sở Sở mở nhà trẻ.
"Thật sao ông chủ Hà, ông chắc chắn muốn quyên góp cho tôi mở nhà trẻ sao? Ông chủ Hà thật sự là một người có lòng yêu thương, tôi thay mặt tất cả tụi nhỏ cảm ơn ông." Sở Sở nói xong thì hơi cúi đầu tỏ lòng biết ơn với Hà Hữu.
Lễ phục Sở Sở mặc hôm nay cũng không phải loại trễ ngực, nhưng dáng người của cô thật sự rất đẹp, làn da cũng quá trắng trẻo mềm mại, cho dù chỉ lộ chút phong cảnh trên cổ thì xương quai xanh xinh đẹp kia cũng đã có thể khiến người ta động tâm.
Lúc này Hà Hữu không nhịn được nuốt nước miếng, chỉ là một góc nhỏ của tảng băng đã làm cho người ta lưu luyến không muốn trở về, nếu toàn bộ phong cảnh lộ ra thì sẽ là cảnh đẹp kinh diễm tới như thế nào đây?
Ý nghĩ trong lòng Hà Hữu càng thêm kiên định, nhưng trên mặt lại lộ ra dáng vẻ rất khó xử, nói: "Chuyện kia, Sở Sở, cô cũng biết muốn mở một nhà trẻ như cô miêu tả cần không ít chi phí, cho dù là tôi thì cũng rất khó lấy ra một số tiền lớn như vậy, trừ phi…"
Loại kỹ xảo như lạt mềm buộc chặt này, loại người cáo già như Hà Hữu đương nhiên hiểu rất rõ, không cưỡng ép dụ dỗ một chút, làm sao có thể ôm được người đẹp về nhà?
Lúc này Sở Sở nghe vậy liền cắn môi, hỏi: "Trừ phi cái gì?"
Hà Hữu nhíu chặt mày, không mở miệng, chỉ khẽ lắc đầu.
Sở Sở không khỏi có chút nóng nảy, nói: "Ông chủ Hà, ông biết đấy, tôi rất muốn mở một nhà trẻ như vậy, tôi có thể làm bất cứ việc gì. Nếu ông có khó khăn gì thì có thể nói với tôi, chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ dốc toàn lực để làm."
Trên mặt Hà Hữu không khỏi xuất hiện tươi cười trở lại, hiệu quả mà ông ta muốn chính là như vậy đây.
Hà Hữu hắng giọng, chuẩn bị đi thẳng vào chủ đề, hoàn toàn chinh phục Sở Sở.
"Sở Sở." Ngay lúc này đột nhiên có một âm thanh vang lên, sau đó có người mạnh mẽ tách Hà Hữu và Sở Sở ra, đứng chắn giữa hai người.
"Sở Sở, đồ ăn ở đây thật sự rất ngon, cô còn chưa ăn cơm tối đúng không, đến đây, tôi và cô cùng đi ăn." Lâm Trạch Dương hưng phấn nhìn Sở Sở nói, miệng phình lên, trong tay còn cầm một cái đùi gà béo ngậy, thậm chí anh còn muốn nhét cái đùi gà này vào cái miệng đã đầy đồ ăn kia.
Sở Sở không khỏi sững sờ tại chỗ nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, Lâm Trạch Dương chính là người như vậy, nếu bạn muốn để anh ta chú trọng thời gian và địa điểm, vậy không phải Lâm Trạch Dương điên, mà là bạn điên rồi!
"Anh ăn đi, anh thích ăn thì ăn nhiều một chút." Sở Sở đã hoàn toàn bị khuất phục sau nhiều lần, thậm chí còn lấy ra một chiếc khăn tay giúp Lâm Trạch Dương lau đi dấu vết dính trên khóe miệng.
May mắn Hà Hữu không thấy một màn như vậy, nếu không ông ta nhất định sẽ nổi điên. Người có giá trị con người vượt quá một trăm triệu như ông ta, Sở Sở cũng không ngắm nhiều thêm vài lần, vậy mà lại giống như một cô vợ nhỏ hầu hạ cái thứ nhìn chẳng khác nào ăn mày như tên kia.
Nhưng ngay cả như vậy, Hà Hữu cũng đã rất tức giận, Lâm Trạch Dương vậy mà lại xuất hiện vào thời điểm quan trọng nhất, phá hỏng chuyện tốt của ông ta.