Mục lục
Binh Vương Thần Cấp - Lâm Trạch Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37: Lâm Trạch Dương là đồ không đáng tin

Tạ Nghi có khuôn mặt nhỏ nhắn, mũm mĩm như trẻ con, trông rất đáng yêu, nét mặt có chút trẻ con, giống như một đóa hoa chớm nở. Đây là một vẻ đẹp độc đáo của tuổi trẻ, mang nhiều năng lượng nhất, cũng là giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời, là thời gian lưu lại sự hồn nhiên của mỗi người.

Nếu có cơ hội trở lại, gần như tất cả mọi người đều sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, dù sao sự hồn nhiên hình như đã cách chúng ta càng ngày càng xa.

Lâm Trạch Dương không chút do dự nói: “Đương nhiên rồi, cô đáng yêu như vậy có ai lại không thích cô được chứ”.

Tạ Nghi đỏ bừng mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Trạch Dương, giọng nói cũng nhỏ dần, nói: "Vậy anh đừng theo đuổi tôi, giờ tôi vẫn còn nhỏ, chưa thể trở thành bạn gái của anh được, không thể trở thành người một nhà với anh được, anh hãy chờ tôi lớn".

Lâm Trạch Dương ngây ngẩn cả người, nói: “Cô đang nói gì vậy?”

Tạ Nghi thẹn thùng thoáng nhìn Lâm Trạch Dương, nói: "Không phải anh nói thích người ta sao, thích người ta không phải muốn làm bạn trai người ta à, muốn làm người một nhà với người ta sao?"

Con gái đôi khi chính là như vậy, chỉ một chút thôi cũng có thể nghĩ rất nhiều, rất xa. Chỉ là con gái bây giờ đều giấu kín những thứ này trong lòng, mà Tạ Nghi thật sự quá ngây thơ hồn nhiên, cho nên mới nói ra”.

Lâm Trạch Dương vội vàng vẫy tay ngăn Tạ Nghi lại, nói: "Chờ một chút cô muốn làm người một nhà với tôi, nhà của tôi rất nhỏ, không thể ở hai người được đâu. Nhưng nếu cô thật sự muốn chuyển tới ở cùng tôi thì cô phải nộp tiền phòng tiền điện nước, cô đừng nghĩ tới tới chiếm tiện nghi của tôi."

Lần này đến lượt Tạ Nghi kinh ngạc. Cuối cùng Tạ Nghi đã hiểu ra, hóa ra ban nãy Lâm Trạch Dương nói thích, không phải là loại cảm xúc thích giữa nam với nữ, mà là loại tình cảm phổ biến giữa người với người.

"Đúng là đáng đời anh độc thân, anh độc thân cả đời đi" Tạ Nghi liếc nhìn Lâm Trạch Dương một cái, tức giận xoay người bỏ đi, anh còn cho rằng người ta muốn ở cùng anh, là muốn chiếm tiện nghi của anh, muốn lợi dụng anh. Cô không trả nổi tiền thuê phòng, tiền điện, tiền nước.

Lâm Trạch Dương lắc đầu, cảm thấy khó hiểu, nhẹ giọng nói: "Quả nhiên, con gái đều bị bệnh cả rồi”.

Đôi khi con gái thật sự bị điên thật rồi, lúc các cô gái nhận định điều gì đó, sẽ không còn chút lý trí nào mà ăn nói ngang ngược.

Lâm Trạch Dương bị Triệu Cẩn Du gọi vào văn phòng.

Lúc này, Lâm Trạch Dương đang ngồi trên sô pha, Triệu Cẩn Du chống tay lên vai Lâm Trạch Dương, mặt cô chỉ cách mặt Lâm Trạch Dương không đến mười cm.

Thậm chí Lâm Trạch Dương còn cảm nhận được cả hơi thở ấm áp của Triệu Cẩn Du, anh ngửi thấy mùi thơm độc đáo trên người Triệu Cẩn Du.

"Chị, chị muốn làm gì, tôi không phải người tùy tiện đâu đấy" Lâm Trạch Dương cảm thấy Triệu Cẩn Du nhất định muốn làm chuyện không thể miêu tả với mình, trong lòng vô cùng sợ hãi.

“Tôi muốn làm gì cậu á, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết hưởng thụ là gì, cậu cứ yên tâm giao cho tôi đi. "Vừa nói, Triệu Cẩn Du vừa nháy mắt với Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương nhắm chặt hai mắt lại, nói: "Trốn cũng không thoát được, tôi cũng chỉ có thể tiếp nhận số phận bi thảm này. Tới đây đi, tôi sẽ cố gắng hết sức!

Một lát sau, Lâm Trạch Dương lớn tiếng kêu to.

“Đau đau đau, dừng lại đi, mau dừng lại đi, Triệu Cẩn Du rốt cuộc chị muốn làm gì, chị nói tôi biết đi, tôi hứa với chị bất kì điều gì tôi có thể làm được cho chị tôi sẽ làm, chị tha cho tôi đi.

Lâm Trạch Dương cảm thấy bả vai mình thiếu chút nữa vỡ vụn ra thành ngàn mảnh rồi.

Triệu Cẩn Du đứng ngay sau lưng Lâm Trạch Dương hai mắt lập tức sáng lên, nói: "Thật sao, cậu có thể mua vé vào cửa buổi gặp mặt Nicole cho tôi không?"

Lâm Trạch Dương thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa bả vai mình, cô gái này ban nãy vừa nói muốn mát xa cho anh giúp anh thoải mái hơn chút, Lâm Trạch Dương đương nhiên nhận lời.Giờ nghĩ lại, quả thực đây là giúp anh trải qua địa ngục trần gian rồi!

“Được được được.” Lâm Trạch Dương vội vàng chấp nhận.

"Tốt quá, đúng không uổng công tôi giúp cậu đấm bópi." Triệu Cẩn Du nghe Lâm Trạch Dương nói, cô cũng không biết Lâm Trạch Dương có nói dối hay không, nhưng chỉ cần có một chút hy vọng cô sẽ không tha, bởi vì đây chính là Nicole.

“ Đây là phần thưởng cho cậu.” Vừa nói xong Triệu Cẩn Du liền hôn lên mặt Lâm Trạch Dương một cái.

Lâm Trạch Dương lập tức sững sờ, như một tên ngốc.

Triệu Cẩn Du cũng sửng sốt, cô kích động bởi hành động vừa rồi của mình đỏ mặt, cô chưa bao giờ làm chuyện này, nhưng vừa thấy biểu cảm của Lâm Trạch Dương cô lại cảm thấy thú vị, cô nháy mắt với Lâm Trạch Dương, nói: "Sau này cậu đối xử tốt với tôi chút, tôi sẽ cho cậu hưởng thụ nhiều hơn chút”.

Lâm Trạch Dương vội vàng chạy ra ngoài, cảm thấy Triệu Cẩn Du chính là ma quỷ, sẽ ăn thịt người.

“Ha ha ha “ Cô nhìn bộ dáng của Lâm Trạch Dương, Triệu Cẩn Du không nhịn được cười phá lên.

Đến lúc tan sở, tất cả mọi người đều vui vẻ, cuối cùng cũng hoàn thành một ngày vất vả, có thể nghỉ ngơi chút rồi.

Nhưng mà, hiện giờ Tần Quân Dao không vui nổi, chuyện lo lắng nhất đã xảy ra.

Vừa rồi hiệu trưởng nhà trẻ đã gọi tới, bảo cô nhanh chóng đến nhà trẻ, ông ta có chuyện muốn nói với cô.

Có chuyện gì muốn nói Tần Quân Dao không cần nghĩ cũng biết, nhất định là chuyện liên quan đến việc hôm qua Lâm Trạch Dương đánh người, xem ra phụ huynh của tên Chương Văn đã ra tay.

Chuyện tiếp theo sẽ thế nào? Hiệu trưởng muốn khuyên Manh Manh nghỉ việc sao? Đến lúc đó cô phải làm sao? Chẳng lẽ lại để Manh Manh chuyển trường sao?

Không được, nhất định không thể được.

Nghĩ tới đây, Tần Quân Dao liền nghĩ tới Lâm Trạch Dương, lầm bà lầu bầm, nói: "Nếu không, để cho Lâm Trạch Dương Phi tới xin lỗi, tuy hơi mất mặt, nhưng so với chuyện của con trai sao có thể bằng được?"

Vừa nghĩ tới đây, Tần Quân Dao lập tức gọi cho Lâm Trạch Dương, nói rõ ý đồ của mình.

Lâm Trạch Dương lập tức nói: "Nói xin lỗi gì chứ, cô đùa à, tôi đâu có làm gì sai, tôi chỉ đạp cậu ta có một cái, tôi còn đang thấy tôi đã quá nhân từ đây này”.

Tần Quân Dao vội vàng giải thích nói: "Nhưng chuyện này không phải vì cậu sai, mà là vì Manh Manh, chẳng lẽ cậu không thể vì Manh Manh suy nghĩ kỹ một chút sao?"

Lâm Trạch Dương tỏ vẻ không sao cả, nói: "Cô yên tâm đi, tôi đã nói nếu nhà trẻ này dám khai trừ Manh Manh, tôi sẽ phá hủy cái nhà trẻ này, không ai dám cãi lời Lâm Trạch Dương tôi. Được rồi, cứ quyết như vậy đi nhá.”

Lâm Trạch Dương nói xong, liền cúp điện thoại.

Tần Quân Dao tức giận thiếu chút nữa ném điện thoại đi, sao cô có thể quên cái tên này là một tên côn đồ được chứ, sao cô có thể ôm hy vọng với cái tên này được.

Dựa vào loại người này xử lí được chuyện, đây quả thực là giấc mộng xuân ngu xuẩn.

"Hay là tự mình tới xin lỗi." nói như vậy, Tần Quân Dao nắm chặt nắm đấm, rời khỏi công ty, đi tới nhà trẻ, cô đã nghĩ tới tình huống tệ nhất rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK