Chương 40 Hy vọng xử lý tốt mọi chuyện
Ba người đầu tiên là ngây ra như phỗng, sau đó lại không khỏi phẫn nộ.
Sở dĩ Chương Văn cư xử khôn ngoan như vậy không phải vì sợ Lâm Trạch Dương, mà là vì Thị trưởng Thạch và Cục trưởng Vương đang ở đây thôi. Một gã nhà quê như Lâm Trạch Dương mày tưởng rằng mình là ai chứ!
Chương Văn không khỏi trừng mắt nhìn về phía Lâm Trạch Dương, vợ Chương Văn lại càng muốn mắng người.
Bốp! Bốp! Bốp!
Ba tiếng giòn giã vang lên, cũng không biết Lâm Trạch Dương ra tay như thế nào, dường như chỉ trong một cái nháy mắt mà tay anh đã đánh trên mặt ba người.
Lực đạo ba cái tát này của Lâm Trạch Dương không hề nhẹ, đánh cho ba người xoay mòng mòng một chỗ mới ngã lăn ra đất.
Thị trưởng Thạch và Cục trưởng Vương không khỏi nhíu mày, nói: "Anh bạn này, cậu làm như thế có phải là hơi quá đáng không? Đúng là bọn họ làm việc sai, nhưng chúng ta cũng nên làm theo trình tự chứ."
Mặt mũi của Thị trưởng Thạch và Cục trưởng Vương trong thành phố cũng được coi là người nhất ngôn cửu đỉnh, có cả quyền lực lẫn địa vị, đương nhiên không phải người bình thường có thể xem thường, rất nhiều người có thể cùng họ nói chuyện đã cảm thấy đây là vinh hạnh lớn nhất của cả đời rồi.
Lâm Trạch Dương không có loại cảm giác này mà lạnh nhạt nhìn hai người, nói: "Lâm Vấn Thiên không nói rõ ràng với mấy người đúng không?"
Hai người lại không khỏi sửng sốt, ban nãy bọn họ chỉ cảm thấy khi Lâm Trạch Dương nhắc đến Lâm Vấn Thiên rất tùy ý, bây giờ lại nghe ra trong đó có mùi vị từ trên cao nhìn xuống. Lúc trước bọn họ còn tưởng rằng Lâm Trạch Dương là thân thích gì đó của Lâm Vấn Thiên, dù sao thì hai người đều mang họ Lâm, nhưng giờ xem ra thì...
Lâm Trạch Dương cũng không thèm để ý hai người mà trực tiếp lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, nói: "Lâm Vấn Thiên, người anh gọi đến không được! Bây giờ tôi rất bực mình, con gái và người phụ nữ của tôi bị bắt nạt rồi. Chuyện này không cần anh quản nữa, tôi sẽ tự mình ra tay."
Nói xong, Lâm Trạch Dương lập tức cúp điện thoại.
Mặt khác, Lâm Vấn Thiên, người đang tổ chức hội nghị trong phòng họp lớn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai tay run rẩy.
Thư ký thấy thế sắc mặt cũng trở nên căng thẳng, vội vàng tới hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Vấn Thiên không còn vẻ phong độ như mọi khi, đẩy thư ký ra, cũng không để ý bao nhiêu người có máu mặt đang ngồi bên dưới, lập tức gọi điện thoại cho thị trưởng Thạch.
"Lão Thạch! Chuyện gì thế này? Chuyện tôi giao cho ông tại sao ông không xử lý tốt hả? Hạng mục 3,1 tỷ kia của thành phố các ông còn cần hay không?" Giọng điệu Lâm Vấn Thiên rất nghiêm túc, tràn đầy thái độ trách móc.
Đầu này điện thoại thị trưởng Thạch không khỏi sửng sốt, sau đó là vẻ mặt khiếp sợ, tầm mắt không khỏi dừng trên người Lâm Trạch Dương, vừa rồi người này thật sự đã gọi cho Lâm Vấn Thiên? Rốt cuộc anh ta có quan hệ gì với Lâm Vấn Thiên? Tại sao Lâm Vấn Thiên lại dùng thái độ nghiêm khắc như vậy nói chuyện với mình chứ?
"Làm gì có chuyện đó? Lâm Lão, bây giờ tôi đang xử lý chuyện cậu giao đây, tôi bảo đảm nhất định sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa. Cậu cứ tin ở tôi." Thị trưởng Thạch vội vàng vỗ ngực nói.
Lâm Vấn Thiên ở bên này cũng không khỏi hít một hơi thật sâu, muốn miễn cưỡng làm mình bình tĩnh lại, nhưng không có biện pháp nào giữ bình tĩnh, nói với đầu dây điện thoại bên kia: "Bỏ đi! Chuyện này vẫn là để đích thân tôi giải quyết vậy! Tôi sẽ tìm thị trưởng Tạ, tin rằng ông ấy có thể làm tốt chuyện này. Nếu còn không được nữa, vậy tôi đành bất chấp khuôn mặt già này tìm thường ủy Trần vậy."
Cúp điện thoại, Lâm Vấn Thiên nhìn đến một người tai to mặt lớn trong hội nghị, nói: "Các vị, bởi vì lý do cá nhân nên hội nghị hôm nay tôi không tham dự nữa, tôi cần đi giải quyết chuyện riêng."
Nói xong cũng không để ý đến phản ứng của mọi người, trực tiếp dẫn theo thư ký của mình rời đi.
Thư ký lúc này vẻ mặt vừa mơ hồ vừa hoảng sợ, rốt cuộc Lâm Lão cần xử lý chuyện gì? Phải biết rằng những người tham gia hội nghị này bao gồm tất cả những đại biểu có máu mặt của tỉnh! Còn có chuyện gì quan trọng hơn hội nghị này nữa.
Mấy người tai to mặt lớn tham gia hội nghị cũng rất hiếu kỳ, bọn họ nghĩ một chút, chuẩn bị theo sau Lâm Lão, xem xem có chuyện gì có thể giúp đỡ hay không.
Mà một bên khác, tòa nhà thành phố, Thị trưởng Tạ vừa mới từ nông thôn trở về đã nhận được cuộc gọi từ Lâm Vấn Thiên. Thị trưởng Tạ không nói hai lời, trực tiếp gọi tài xế của mình rồi chạy đến nhà trẻ bên này.
Vừa vặn lúc này mấy vị thường ủy lãnh đạo của thành phố thấy thị trưởng Tạ vội vàng rời đi thì hỏi thư ký của thị trưởng một chốc, sau đó nghe được ba chữ Lâm Vấn Thiên. Mấy vị thường ủy lãnh đạo này ai cũng đứng ngồi không yên, kia là một pho tượng Phật lớn đấy, nếu có thể lôi kéo anh ta thì còn sợ bản thân không có thành tích sao?
Kết quả là, sau thị trưởng Tạ có thêm mấy chiếc xe từ trong cổng đi ra.
Cùng lúc đó, Lâm Trạch Dương đứng trước mặt ba người nọ, vẻ mặt lạnh nhạt như trước nhưng lồng ngực lại phập phồng liên tục.
Thật ra cẩn thận ngẫm lại, Lâm Trạch Dương thấy chuyện này cũng không quá nghiêm trọng, có lẽ là đã lâu lắm rồi Lâm Trạch Dương không bị xúc phạm kiểu này. Hoặc có thể là lâu lắm rồi Lâm Trạch Dương không quan tâm ai cả. Vì vậy nên lúc thấy Manh Manh và Tần Quân Giao bị tủi thân mới nổi trận lôi đình.
Hít vào một hơi thật sâu, Lâm Trạch Dương nói với ba người nọ: "Coi như hôm nay mấy người may mắn, Lâm Trạch Dương tôi của ngày hôm nay đã không còn là Lâm Trạch Dương của trước kia rồi."
Nói xong, Lâm Trạch Dương trực tiếp xoay người đi về phía cửa. Khi đi ngang qua Thị trưởng Thạch với Cục trưởng Vương ngừng một chút, nói: "Tôi hi vọng các ông có thể xử lý ổn thỏa chuyện này, đừng để mọi người thất vọng."
Nói xong, Lâm Trạch Dương liền đi ra khỏi phòng hiệu trưởng mà không quay đầu lại.
Cuối cùng thì lúc này Chương Văn cũng tỉnh lại, không khỏi trừng mắt với bóng lưng của Lâm Trạch Dương, nếu không phải Thị trưởng Thạch với Cục trưởng Vương ở trong này, nhất định cậu ta sẽ liều mạng với Lâm Trạch Dương!
Chờ sau khi chuyện này qua rồi, Chương Văn tôi nhất định không bỏ qua cho anh!
Đương nhiên, Lâm Trạch Dương không biết chuyện này, lúc này anh đã đi ra tới cửa, nhìn thấy Manh Manh và Tần Quân Giao.
Manh Manh nhìn thấy Lâm Trạch Dương, lập tức chạy tới, dang hai tay ra gọi lên: "Ba, con muốn ôm."
Tâm trạng không tốt của Lâm Trạch Dương lập tức biến mất, dang hai tay ôm lấy Manh Manh.
Thư ký thấy thế, vẻ mặt cũng trở nên căng thẳng, vội vàng qua đây hỏi đã xảy ra chuyện gì.
"Bên trong sao rồi?" Tần Quân Giao vẫn còn nhớ rõ chuyện bên trong.
Lâm Trạch Dương cười cười, nói: "Không có gì, chúng ta đi thôi."
"Không có gì á?" Tần Quân Giao rất muốn hỏi đến cùng, nhưng coi bộ Lâm Trạch Dương hoàn toàn không thèm để ý, làm cho cô không thể nào hỏi tiếp.
Tiếp đó, một nhà ba người lái xe về nhà.
Mà lúc ba người đi qua giao lộ, Tần Quân Giao phát hiện thế mà lại có mười chiếc xe nhao nhao đi về phía nhà trẻ, hơn nữa mấy chiếc xe này còn là biển số xe trong thành phố, còn có một chiếc như của Thị trưởng Tạ.
Đúng rồi! Thảo nào hai người ban nãy trông rất quen mắt, vậy một trong số hai người kia là Thị trưởng Thạch? Người còn lại là Cục trưởng Vương?
Bỗng nhiên Tần Quân Giao nghĩ tới thân phận của người đàn ông trung niên kia, không khỏi mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK