"Sao anh lại đến muộn như thế? Anh có biết tôi sợ đến thế nào không? Suýt chút nữa tôi đã tưởng anh sẽ không tới rồi. Tên khốn này, anh có biết tôi đã đợi ở đây bao lâu rồi không? Anh có biết tôi đã phải trải qua những gì không? Lần sau nếu anh còn dám tái phạm, tôi sẽ giết anh!"
Hoa Thất lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu Hoa Thất, mỉm cười với Hoa Thất, nói: "Yên tâm, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ phải gặp nguy hiểm nữa, tôi sẽ bảo vệ cô."
Hoa Thất nhận thức rất rõ tình hình bây giờ, và cũng biết rằng cho dù Lâm Trạch Dương có mạnh đến đâu, dưới tình huống như vậy, cũng không thể tự bảo vệ mình, chứ đừng nói đến việc bảo vệ cô.
Tuy nhiên, Hoa Thất vẫn nặng nề gật đầu, sau đó vùi đầu vào lòng Lâm Trạch Dương, chìm vào giấc ngủ sâu. Hoa Thất thực sự mệt mỏi và muốn chợp mắt một lát.
Có thể sau khi tỉnh dậy, cả thế giới sẽ trải qua những biến đổi kinh thiên động địa, có thể cô sẽ không tỉnh lại nữa, nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì Hoa Thất cảm thấy lúc này có thể nằm trong vòng tay Lâm Trạch Dương có nghĩa là cô ấy đã có được cả thế giới.
Lâm Trạch Dương ôm Hoa Thất trong lòng, đứng dậy, sau đó nhìn về phía trước, rồi không khỏi hít một hơi thật sâu, đôi mắt khép lại.
Đột nhiên, Lâm Trạch Dương mở mắt ra.
Lúc này, một cơn gió dường như thoát ra từ cơ thể Lâm Trạch Dương, sau đó quét về phía trước. Một hơi thở lập tức tràn ngập toàn bộ không gian, đè ép tất cả.
Lúc này, Hôi đang nằm ở một bên, hai mắt mở to, cảm thấy toàn thân lạnh buốt, cảm giác cơ thể mình bị đè mạnh đến mức tưởng chừng như không thở nổi, tim hắn nhịn không được nhảy lên nhảy xuống loạn xạ cả lên, hắn cũng không biết khắp người mình lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.
Trên thực tế, một luồng hơi ấm nào đó chảy ra từ háng của Hôi, tỏa ra mùi lạ.
Sau đó Hôi ngất đi luôn vì tinh thần căng thẳng quá sức chịu đựng.
Lâm Trạch Dương bắt đầu chạy về phía trước.
Lâm Trạch Dương không đi đường vòng vì anh muốn đến khách sạn Hòa Bình càng sớm càng tốt để Hoa Thất được nằm trên một chiếc giường thoải mái và an toàn.
Vì vậy, Lâm Trạch Dương lại quay về con hẻm này.
Chó Điên lúc này không có ở đây, hắn cho rằng Lâm Trạch Dương sẽ vòng qua nơi này, liền đi hướng khác ngăn cản Lâm Trạch Dương. Nhưng nơi đây vẫn còn rất nhiều tên sát thủ khác.
Những sát thủ này đang muốn rời đi, khi nhìn thấy Lâm Trạch Dương, ánh mắt bọn họ lập tức sáng lên.
Vốn dĩ bọn họ nên sợ Lâm Trạch Dương, thực lực vừa rồi Lâm Trạch Dương biểu hiện thực sự có chút đáng sợ, ngay cả Chó Điên cũng không phải đối thủ của anh, bọn họ không nghĩ mình có thể thu hẹp khoảng cách thực lực này bằng cách lấy nhiều địch ít.
Nhưng bây giờ Lâm Trạch Dương có vẻ hơi chật vật, trong lòng còn đang ôm ai đó. Điều quan trọng nhất là có máu chảy ra từ cơ thể Lâm Trạch Dương
Máu này là của Lâm Trạch Dương, không phải của người phụ nữ Lâm Trạch Dương đang ôm.
Vết thương ở một bên bụng Lâm Trạch Dương, tuy không phải vết thương chí mạng nhưng vẫn chưa lành, thậm chí còn có dấu hiệu nứt ra. Vết thương này hẳn là vết thương do đạn bắn.
Sau khi Tào Khê phát hiện ra điều này, đôi mắt của hắn ta mở to, khuôn mặt đang đầy thất vọng như thể cha mẹ hắn đã qua đời bỗng trở nên hưng phấn đến độ suýt nhảy cẫng lên khỏi mặt đất.
Bởi vì vết thương của Lâm Trạch Dương chính là do bị Tào Khê bắn.
Nói cách khác, vừa rồi phát đạn kia của Tào Khê không bắn trượt, Lâm Trạch Dương cũng không phải thần kỳ đến khó có thể tưởng tượng, Lâm Trạch Dương chỉ là một con người mà thôi.
Đúng vậy, Lâm Trạch Dương dù mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là một con người, một con người thực sự. Vừa rồi súng của Tào Khê quả thật đã bắn trúng Lâm Trạch Dương, sở dĩ Lâm Trạch Dương có thể làm như không có chuyện gì xảy ra là vì Lâm Trạch Dương có khả năng chịu đau rất cao.
Ngoài ra, Lâm Trạch Dương còn đang nghĩ đến Hoa Thất nên Lâm Trạch Dương cũng không để ý đến vết thương.
Nhưng vết thương do đạn bắn đương nhiên không phải là vết thương nhẹ, đối với Lâm Trạch Dương cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định, sở dĩ Lâm Trạch Dương dùng vai đánh lại Chó Điên cũng không thể nói là không liên quan gì đến vết thương này.
Nói cách khác, Lâm Trạch Dương hiện tại đang rất yếu, anh lại còn đang ôm một người, trên cơ thể có hai vết thương nặng.
Lâm Trạch Dương không hề dừng lại và bắt đầu chạy những bước dài về phía trước.
Lâm Trạch Dương đi đến giữa con hẻm, bọn sát thủ nhìn anh, anh nhìn chúng, cuối cùng có người không nhịn được nữa bắt đầu tấn công Lâm Trạch Dương.
Ai đó đã ném ra một thùng rác to.
Lâm Trạch Dương chạy về phía trước, sau đó nghiêng người, vai trầm xuống, hất thùng rác đi.
Tên sát nhân đi theo sau thùng rác không khỏi cong môi lên, lúc này Lâm Trạch Dương thậm chí còn không chịu buông người mình đang ôm ra, vậy thì cứ thế mà lao vào địa ngục đi.
Với suy nghĩ này trong đầu, tên sát nhân đi vòng qua thùng rác và đưa con dao găm trên tay về phía trước.
Đùng!
Một tiếng động lớn vang lên, thùng rác đập mạnh vào người tên sát nhân rồi cùng hắn ta bay ngược về phía sau, cuối cùng cả người và thùng rác đều đập vào tường, người đó hoàn toàn biến mất, chỉ có thể nhìn thấy một nửa nòng súng, và nó đã bị biến dạng.
Lực va chạm của Lâm Trạch Dương lớn đến mức anh trông không giống một con người chút nào, mà như một chiếc xe bọc thép. Sức mạnh hủy diệt và lực va chạm này vượt xa khả năng mà một con người có thể đạt được.
Tất cả sát thủ đang chuẩn bị ra tay lúc này đều không khỏi cứng đờ ở đó, đều ngơ ngác, không thể tin đây là sự thật, Lâm Trạch Dương thật sự bị thương, Lâm Trạch Dương đúng là đang ôm một người và gặp khó khăn trong việc di chuyển.
Sau đó, Lâm Trạch Dương phớt lờ những tên sát thủ này và tiếp tục chạy về phía trước.
Tào Khê cũng rất ngạc nhiên dù đã chuẩn bị tinh thần. Nhưng Tào Khê chỉ hơi kinh ngạc, nhanh chóng bình tĩnh lại.
Bởi vì Tào Khê tuyệt đối không muốn từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này.
Lúc này, Lâm Trạch Dương chẳng phải đang cho rằng tất cả mọi người đều bị anh ta làm cho sợ hãi sao? Vậy thì lúc này, chính là thời điểm mà sự phòng bị của Lâm Trạch Dương đối với Tào Khê trở nên lơi lỏng nhất.
Vậy chẳng phải đây chính là cơ hội tốt nhất để Tào Khê ra tay sao?
Một cánh tay của Tào Khê đã bị tàn tật, nhưng không sao, hắn vẫn còn một cánh tay khác.
Có lẽ không ai biết rằng Tào Khê thực chất là một người thuận tay trái, tài thiện xạ ở tay trái của hắn vẫn là mạnh nhất.
Tào Khê tay trái cầm súng, nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Trạch Dương, nòng súng đã nhắm vào đầu Lâm Trạch Dương.
Phát súng này phải đưa được Lâm Trạch Dương về Tây phương*.
(*) Tây phương: cõi chết
Xuống địa ngục đi, đồ khốn.
Tào Khê nghiến răng và đặt ngón tay lên cò súng.
Sau đó...
Tào Khê lại mở to mắt.
Tay trái của hắn đột nhiên rơi xuống.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, nhưng viên đạn không bắn về phía Lâm Trạch Dương mà bay xuống đất, bởi vì nòng súng lúc này đã bị chuyển hướng xuống đất.
Tào Khê ngơ ngác nhìn bả vai trái đang chảy máu của mình.