Chương 945
Bùi Nguyên Minh vươn tay vỗ vỗ đầu Kim Tuấn Thạch, sau đó không chịu nổi lau tay lên người ông ta một cái mới mở miệng nói: “Vậy tôi hỏi ông, việc tạm thời đổi giá và dự định ăn trọn ba trăm năm mươi tỷ của tôi là do ai giật dây ông làm?”
Kim Tuấn Thạch thở hổn hển vì đau nhưng vẫn cắn răng nói: “Không có. Chuyện này là do tự tôi quyết định, không liên quan đến ai khác!”
“Thực ra, tôi đã làm những việc tương tự nhiều lần nhưng không ngờ lần này lại gặp phải loại người tàn nhẫn như vậy.” Bùi Nguyên Minh cười, liếc Tổng Kiều Linh nói: “Các người ra ngoài trước đi, cảnh tượng tiếp theo không phù hợp với trẻ em.”
Các giám đốc điều hành đều đã tái mặt, lúc này anh nói vậy thì nhanh chóng quay người rời khỏi phòng.
Khi những người này rời đi, Bùi Nguyên Minh cười nói: “Lôi Tuấn Quang, những gì tôi dạy cậu trên chiến trường vẫn chưa quên chứ? Hôm nay xem như là một lần kiểm tra.”
“Được.” Lôi Tuấn Quang mỉm cười, vươn tay xoa đầu Kim Tuấn Thạch và nở nụ cười ấm áp. “Ông đừng sợ, sẽ không đau đâu. Để tôi giải thích quá trình cho ông trước nhé.”
“Bởi vì không có quá nhiều dụng cụ nên tôi sẽ thử đánh gãy từng cái răng của ông trước, sau đó chặt đứt các ngón tay và ngón chân của ông.
Nói xong, Lôi Tuấn Quang thở dài. “Anh Minh, nhớ lại năm đó, Đoàn kỵ sĩ để quốc Nhật Bất Lạc cũng không kiên cường bao nhiêu. Tôi nhớ năm đó có một số người còn chưa ăn hết một bộ tra khảo của tôi thì đã khai ra hết rồi.”
“Hy vọng Tổng giám đốc Thạch có thể khiến tôi thoả mãn một chút.”
Bùi Nguyên Minh đá Lôi Tuấn Quang một cái, cau mày nói: “Sao lại nói nhiều như vậy chứ? Tôi đã nói rồi, nói ít đi, làm nhiều vào!”
“Vâng vâng vâng!”
Lôi Tuấn Quang tỏ vẻ kính trọng. Anh ta lấy ra một tờ giấy, cẩn thận bọc lấy ngón tay cái của Kim Tuấn Thạch, cười toe toét: “Ban đầu sẽ hơi đau nhưng sau đó…
”
“Tôi nói! Tôi nói!”
Lúc này Kim Tuấn Thạch đã sợ đến mức tè ra quần. Quần của ông ta ướt đẫm và trên người cũng có một mùi tanh tưởi bốc lên.
Thật là đáng sợ!
Rốt cuộc ông ta đã chọc phải loại nhân vật lớn gì vậy?
Sao có có thể nói những chuyện này một cách bình tĩnh như vậy!
Lúc này, Kim Tuấn Thạch nói nhanh: “Vào lúc nửa đêm tối hôm qua, nhà họ Bạch ở Tô Hàng đã gọi cho tôi!”
“Bọn họ muốn tôi không bán mảnh đất này cho anh.”
“Hơn nữa còn phải tìm cách lừa các anh một khoản.”
“Tốt nhất là nên đánh các người một trận để trong lòng các người có bóng ma với Tô Hàng.”
Tiếng của Kim Tuấn Thạch giống như tiếng đậu rơi, chuyện gì cũng nói rành mạch rõ ràng. Thậm chí vì sợ đám người Bùi Nguyên Minh không tin, ông ta còn lấy bản ghi âm cuộc điện thoại ra. “Nhà họ Bạch ở Tô Hàng, thật thú vị.”
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt gật đầu, đổi chủ đề: “Còn bây giờ, ông có muốn bán mảnh đất này hay không?”
Kim Tuấn Thạch run rẩy: “Bán, đương nhiên sẽ bán. Tôi bán một nghìn tám trăm tỷ cho công ty của anh!”
“Tôi đã nói sẽ mua lại với giá một nghìn tám trăm tỷ khi nào?” Bùi Nguyên Minh nói. “A? Không phải sao? Không phải chúng ta đã thượng lượng giá xong rồi sao?”
Vẻ mặt Kim Tuấn Thạch đờ đẫn, có chút bối rối.
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Thứ giá cả này có thể tạm thời thay đổi. Con người tôi khi làm việc luôn đặc biệt quan tâm, vì vừa rồi ông đã tăng giá mười lần nên bây giờ ta sẽ giảm giá mười lần.”
“Ông trả lại cho tôi một trăm bảy mươi tỷ là được, sau đó ký hợp đồng thì mảnh đất này sẽ là của tôi”
Bùi Nguyễn Minh mim cười.
Người đã làm chuyện sai trái thì luôn phải trả giá thật lớn. Hơn nữa, bán mảnh đất này với giá một trăm tám mơi tỷ cũng không bị lỗ vốn. Bùi Nguyên Minh coi như vẫn còn có lương tâm đấy.