Chương 3161
Long Sa Vực khoanh tay bước tới.
Ban đầu ông ta cũng có chút chuyện cần giải quyết, đang chuẩn bị đến chỗ của Long Thương Húc, nhưng kết quả, vừa ra cửa thì bị Hùng Nguyên Hóa gọi qua ngay.
Dù thế nào thì Hùng Nguyên Hóa cũng là họ hàng với nhà họ Long, ông ta cũng nhận được không ít quà cáp của đứa học trò ngoan này, Long Sa Vực dù tình dù lý cũng phải đến giúp hắn lấy chút sĩ diện chứ.
Nhìn thấy người thầy vô song của mình, Hùng Nguyên Hóa chỉ vào Bùi Nguyễn Minh với vẻ mặt đầy uất ức, và nói: "Thầy, chính là tên này đã bạt nạt con đấy!"
"Nó ỷ mình có chút bản lĩnh, có chút thể lực, thì ở đó ỷ đồng hiếp yếu!”
"Thằng khốn!"
Nhìn thấy bộ mặt sưng phình của Hùng Nguyên Hóa và những vết tát trên mặt của hắn, khuôn mặt Long Sa Vực đột nhiên đen sậm lại.
Học trò của ông ta đó giờ đều rất kiêu ngạo, luôn là kẻ đi bắt nạt người khác, có bao giờ lại bị người khác bắt nạt lại chứ?
Cảnh tượng này đúng thật là không thể chịu được mà!
"Hơn nữa, ông chú hai vô dụng của trò cũng đã giúp nó bắt trò phải quỳ xuống xin lỗi thằng nhà quê này!"
Hùng Nguyên Hóa tiếp tục nói, những bạt tai vừa rồi đối với hắn chính là nỗi ô nhục lớn nhất trong đời!
"Đùng!"
Sau khi nghe lời kiện của Hùng Nguyên Hóa, Long Sa Vực trực tiếp nhảy lên và đá Hùng Tiến Đạt ngã xuống đất.
Không đợi Hùng Tiến Đạt giải thích bất cứ điều gì, một đệ tử của Chấp pháp đường Long Môn đã bước tới đạp lên mặt của Hùng Tiến Đạt.
Một tiếng thảm khóc vang lên, Hùng Tiến Đạt, cả người phó Sở cảnh sát Vũ Thành run. rẩy, mặt bê bết máu.
Bảy tám cái chân không ngừng giẫm lên mặt mũi và thân thể của ông ta, quan trọng nhất là ra tay vô cùng tàn nhẫn, không hề quan tâm thân phận của ông ta.
Hùng Tiến Đạt có thể chống lại, nhưng giờ phút này ông ta không dám phản kháng, dù sao thì thân phận của Long Sa Vực có thể bóp chết ông như bóp chết một con kiến vậy!
Ông ta chỉ biết ôm đầu, chịu nắm đấm.
Ngay sau đó, một phó Sở Cảnh sát Vũ Thành đã bị người ta đạp đến mặt mũi đầy máu.
"Phế vật!"
"Làm phó sở cảnh sát Vũ Thành lâu như vậy mà trở thành một con chó nhút nhát vậy
à!"
"Cũng không biết bản thân mình là chó nhà ai nuôi, phải giúp ai làm việc sao hả?"
Long Sa Vực rất bất mãn trước sự "thiếu hiểu biết" của Hùng Tiến Đạt nên đã trực tiếp cho người của Chấp pháp đường ra tay.
Và cảnh tượng này khiến cho Hùng Nguyên Hóa cảm thấy vô cùng sảng khoái, tinh thần kích động.
Ngay cả Sở Tuấn Hiên cũng giật mí lên một cái, hiển nhiên là không ngờ rằng Long Sa Vực lại ngang ngược đến như vậy.
Bùi Nguyên Minh xem cảnh này vô cùng thích thú, đối với cảnh chó cắn chó này, anh không hề có ý định can ngăn lại.
Nếu Hùng Tiến Đạt thực sự bị Long Sa Vực chà đạp đến chết, anh nhất định sẽ đứng lên một bên vỗ tay.
Khoảng nửa phút sau, Long Sa Vực vung tay bảo những đệ tử chấp pháp đường dừng tay lại.
Sau đó ông ta lạnh lùng nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, nói: "Mày chính là kẻ đã động tay với học trò Hùng Nguyên Hóa của tao à?"
"Không những không nể mặt nó mà còn tát vào mặt nó nữa?"
"Đúng vậy!"
Bùi Nguyên Minh mở lời dứt khoát.
"Được, được lắm!"
Nhìn thấy vẻ kiêu ngạo của Bùi Nguyên Minh, Long Sa Vực cười tủm tỉm, sau đó trầm giọng nói: "Mày biết là đụng vào học trò của tao, chính là đụng người của Chấp pháp đường Long Môn này của tao không? Biết hậu quả là gì không?"
Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng cười nói: “Một nhân vật to lớn dưới một người trên vạn người của Chấp Pháp đường Long Môn như ông lại không nói đạo lý à? Ông không cần hỏi tôi vì sao lại đánh hắn sao?”
Nghe những lời của Bùi Nguyên Minh, nhiều cô gái kiêu ngạo trên mặt lộ ra vẻ cười nhạo.
Lúc này rồi, mà còn đi nói đạo lý với phó đường chủ Long à, có phải não bị vô nước rồi không?