Có rất nhiều lẵng hoa, không có chỗ để đặt?
Điều này anh ta nói giống như đúng rồi….
Người không biết, còn tưởng anh ta là hoàng tử của hoàng tộc Nam Dương, hay là đại thiếu trong tam đại gia tộc!
Có thể nói là toàn bộ Tân Thành, và thậm chí là toàn bộ Nam Dương.
Người vô liêm sỉ và chẳng biết xấu hổ như vậy, chắc chỉ có Bùi Nguyên Minh.
Đây là người duy nhất, không thể có người thứ hai!
"Reng reng--"
Ngay khi Nguyễn Thiên Mạch đang định tiếp tục chế nhạo Bùi Nguyên Minh, điện thoại di động của cô đột nhiên rung lên dữ dội.
Cô ta cầm điện thoại lên và liếc nhìn nó, sau đó một vẻ mặt kích động kết nối, trên mặt vênh mặt hất hàm sai khiến ban đầu, đã trở nên tất cung tất kính.
"Cái gì? Lôi Tuấn Quang Lôi tổng từ công ty đầu tư Đại Hạ Lĩnh Nam Bùi, ngày mốt sẽ đến Tân Thành ?!"
" Đồng hành còn có thư ký riêng của đại nhân vật sau lưng, tiểu thư Hạ Vân của Tập đoàn Thiện Nhân và Tập Đoàn Khai Sơn,?!"
Nghe được tin nhắn chính thức này, Nguyễn Thiên Mạch lộ vẻ kích động.
Người đứng sau Tập đoàn Thiện Nhân và Tập Đoàn Khai Sơn được cho là một thanh niên đẹp trai!
Thân thế bí ẩn nhưng tài sản nghìn tỷ, dậm chân một cái, toàn bộ Lĩnh Nam cùng Thủ Đô đều sẽ rung chuyển ba lần.
Bây giờ, hai trợ lý thân cận của vị đại nhân vật đó, thực sự đang đến Tân Thành?
Có thể nói rằng, đại nhân vật trong truyền thuyết kia, cũng sắp tới?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Thiên Mạch ngây ngẩn cả người, đây là cơ hội tốt để thể hiện phép lịch sự của mình!
Sau đó, cô ta nhanh chóng nói nhỏ: "Không biết hai vị đại nhân này, đến Tân Thành chúng ta làm gì?"
Người bên kia ngập ngừng rồi nói: “Nghe nói là muốn tham gia lễ khánh thành của một công ty thuốc Đông y hay gì đó, nhưng hành trình của hai người này rất bí ẩn, nên không biết đó là công ty nào. "
"Công ty thuốc Đông y?"
Nguyễn Thiên Mạch sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc nhìn về phía cao ốc văn phòng của Dương gia cách đó không xa.
"Dương gia, quả nhiên là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo!"
"Không hổ là từng đứng đầu tam đại gia tộc của Nam Dương!"
"Năng lượng này, Nguyễn gia chúng ta không thể so..."
"Đroac….!"
Đúng lúc này, Nguyễn Khả Khả đã một chân giẫm nát tấm biển của Dương thị Bạch Dược, mà trước đó cô đã nặng lời yêu cầu hạ xuống đất.
Bùi Nguyên Minh mặc kệ Nguyễn Khả Khả và Nguyễn Thiên Mạch cùng những người khác đang kêu gào, sau khi giao phó xong mọi chuyện, liền tự mình rời đi.
Sự việc này, dù sao cũng là chuyện của Dương Huyền Trân, cho nên anh đến chỗ Dương Huyền Trân tạm thời tu dưỡng qua đêm.
Đây là biệt thự ở ngoại thành, do Bùi Cửu Phong bố trí.
Không chỉ có Dương Huyền Trân ở đây, Dương Đế Minh thân thể hư nhược cũng nghỉ ngơi ở nơi này.
Có hơn chục nhân viên bảo vệ từ trong ra ngoài, nên Bùi Nguyên Minh cảm thấy an tâm về nơi này.
Bước vào đại sảnh biệt thự, có thể nhìn thấy gian bếp đang mở, Dương Huyền Trân vừa làm bếp vừa ngâm nga một ca khúc Nam Dương.
Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn cảnh tượng này, liền thấy nữ cao thủ am hiểu chém chém giết giết, Nam Dương Bang bang chủ, lúc này trên người cô toát ra vẻ rực rỡ đặc biệt của một người phụ nữ.
Khi ánh mặt trời đổ xuống, nàng cả người lộ ra ưu nhã mà mềm mại đáng yêu, khiến người không thể không muốn ôm người phụ nữ này vào lòng.
Bùi Nguyên Minh khẽ thở dài, ngăn cơn đau nhói trong tim, sau đó vươn tay gõ lên bức tường đá cẩm thạch.
" Đến rồi?"
Dương Huyền Trân quay đầu nhìn Bùi Nguyên Minh, nở nụ cười xinh đẹp.
"Tôi nghe nói rằng, anh và Khả Khả hai ngày nay, tình huống căng thẳng?"
"Cô ấy không những không cho tôi thể diện, còn không cho anh cơ hội, suýt chút nữa đã chà đạp Bùi Thiếu của chúng ta đến chết?"
"Cũng may là tôi biết tính tình của Bùi Thiếu, bằng không, tôi thật sự cho rằng Bùi Thiếu, anh đã nhận sợ rồi!"
Trong lúc nói chuyện, Dương Huyền Trân đã đem lên món cà ri hầm của Nam Dương vừa nấu xong, giúp Bùi Nguyên Minh bới một bát cơm, sau đó đặt những món ăn thơm phức trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhàn nhạt nở nụ cười: "Dương thị Bạch Dược nói trắng ra là tài sản của cô, Nguyễn Khả Khả cũng là bạn thân của cô."
"Tôi chỉ là một nhân viên bán thời gian."
"Mấy ngày nay tôi đang giúp cô bận bịu tứ phía. cô không nói một lời cảm ơn, còn nói mấy lời dễ bực bội với tôi như vậy. Lương tâm của cô có thể thanh thản được không?"
Dương Huyền Trân hơi nheo mắt, sau đó nói khẽ: "Mấy ngày nay, tôi không phải không làm gì."
"Công thức nguyên bản của Dương thị Bạch Dược đã được truyền ra."
"Có người rất hứng thú với thứ này."
Dương Huyền Trân hơi nheo mắt.
"Chuyện này có thể rất phiền phức, cho nên Bùi Thiếu anh, nên cẩn thận một chút."
"Tôi không tin sẽ có người dám đến với anh, và lấy một thứ gì đó từ tôi."
Bùi Nguyên Minh nhún vai.
"Tóm lại phân công hợp tác, tôi phụ trách mở tiệm, cô chịu trách nhiệm Bạch Dược."
"Bây giờ công thức trong tay cô, nếu không giữ kỹ, thì không phải trách nhiệm của tôi."
Dương Huyền Trân cười cười, lấy điện thoại ra cho Bùi Nguyên Minh xem một đoạn video.
Trong Video, một nhà máy bí ẩn đang làm việc ngoài giờ, để sản xuất hàng mẫu.
Thứ này mới thật sự là Dương thị Bạch Dược, thứ Bùi Nguyên Minh cầm tới trong cửa hàng, cũng chỉ là che giấu tai mắt mà thôi.
“Không tệ.” Sau vài cái liếc mắt, Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu.
Anh đánh giá cao sự kiên nhẫn và dũng khí của Dương Huyền Trân.
Có thể ẩn nấp sau hậu trường, dưới chiêu bài bị Dương gia kích động, vừa chăm sóc Dương Đế Minh, vừa âm thầm sản sinh ra Dương thị Bạch Dược chân chính.
Với tâm cơ, khôn khéo như vậy, Dương gia có mấy người có thể so sánh được?
"Đã Bùi Đại Thiếu hài lòng, không biết anh chuẩn bị đối phó với bạn gái tốt của tôi như thế nào?"
" Chuẩn bị thời điểm nào khiến nàng phải hối hận?"
Dương Huyền Trân hứng thú nhìn Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, nói: "Một đứa em gái bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, càng là phản ứng nàng, nàng càng là kích động."