Chương 874
Một tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, Uông Chí Dĩnh quỳ phịch gối xuống mặt đất. Anh ta run lẩy bẩy nói: “Tôi nói, tội nói. Tôi sẽ nói hết tất cả mọi việc. Sau lưng chúng tôi không phải nhà họ Tô, họ không có bản lĩnh này đâu. Người đứng sau lưng chúng tôi chính là dòng họ Bùi Thị, là Bùi Hạo Nhiên.” “Là anh ta sao?” Bùi Nguyên Minh nở một nụ cười.
Anh vẫn luôn rất tò mò không biết là ai đã giở trò sau lưng Trịnh Tuyết Dương nhưng lại không thể ngờ được lại là Bùi Hạo Nhiên.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Xem ra là lần trước tôi đã nhân từ nương tay với anh ta rồi. Lập tức gọi điện thoại cho anh ta nói nếu trong mười phút nữa mà anh ta không xuất hiện thì tôi dám đảm bảo rằng anh ta sẽ sống không bằng chết.”
Uông Chí Dĩnh gật đầu lia lịa, nhanh chóng run run bấm bàn phím điện thoại.
Chưa đầy mười phút sau, một chiếc xe lăn xuất hiện.
Cho dù Bùi Hạo Nhiên quấn băng vải quanh người, hơn nữa lại ngồi trên xe lăn nhưng phong thái của anh ta vẫn toát ra vẻ uy nghiêm mà người thường không thể có được.
Bùi Nguyên Minh không hề quay đầu lại mà chỉ thản nhiên hỏi: “Bùi Hạo Nhiên, còn nhớ lần trước đã nói gì với tôi không?”
Bùi Hạo Nhiên cười một cách miễn cưỡng: “Nhớ rõ.”
Lúc đó đám người Lý Hạnh Mai thất bại bỏ chạy, anh ta đã đến Đế Cảnh Hoa Viên để chịu tội. Cảnh tượng còn hiện ra rõ ràng trước mắt như thế, làm sao anh ta có thể quên được.
Bùi Nguyên Minh nói: “Chắc chắn anh phải hiểu được rằng nếu anh đụng đến tôi thì tôi sẽ không tính toán, nhưng chuyện của cô ấy với chuyện của chúng ta không có liên quan gì với nhau. Vậy mà anh lại kêu người ra tay với cô ấy, anh giải thích như thế nào đây?” Vẻ mặt của Bùi Hạo Nhiên âm u lạnh lẽo không chút biểu cảm, sau đó anh ta lập tức lấy ra một cây súng rồi không chút do dự tự bắn vào tay trái của anh ta. “Đoàng.” Một tiếng nổ lớn vang lên.
Ngay sau đó là cánh tay trái của Bùi Hạo Nhiên bị đứt gãy ra làm hai khúc, có điều sắc mặt của anh ta không hề thay đổi.
Tiểu Huy Khánh nhìn thấy cảnh tượng đó thì cảm thấy thật may mắn vì lúc nãy anh ta đã tỉnh táo biết nhận ra sai trái, ngay cả người chống lưng cho anh ta còn không dám mảy may ngỗ ngược trước mặt Bùi Nguyên Minh thì anh ta cái thá gì chứ. Nếu không thì có lẽ giờ này anh ta đã là một khối thi thể lạnh băng rồi.
Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cảnh tượng đó thì xoay người rời khỏi.
Vốn dĩ Uông Chí Dĩnh nghĩ anh ta đã tránh được một kiếp nạn nên thở phào nhẹ nhõm nhưng vào đúng lúc đó thì Ngô Kim Hồ lại đi tới đá anh ta một đá khiến anh ta ngã ngửa trên mặt đất. “Bắt đầu từ ngày mai phải khôi phục lại việc cung cấp nguyên vật liệu xây dựng cho khu du lịch núi Bạch Vân như bình thường. Nếu thiếu một cân thì sẽ đánh gãy một chân của mày.”
Bây giờ chỉ còn lại đám người Bùi Hạo Nhiên.
Giờ phút này đây, sắc mặt của Bùi Hạo Nhiên cực kỳ khó coi, anh ta đẩy xe lăn tới trước mặt Uông Chí Dĩnh rồi im lặng nhìn Uông Chí Dĩnh với vẻ mặt lạnh lùng. Sau đó Bùi Hạo Nhiên không nói gì mà lại bỏ đi thẳng. Bởi vì dây dưa với Uông Chí Dĩnh mà mọi mọi kế hoạch của Bùi Hạo Nhiên đều bị phá sản hết rồi, bây giờ chỉ sợ anh ta còn phải chịu cảnh lưu vong ở nước ngoài nữa kìa.
Mặc dù Trịnh Tuyết Dương cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng khi về đến nhà thì cô không nói với bất cứ ai những chuyện đã xảy ra.
Còn Bùi Nguyên Minh cũng không hé nửa lời, giống như mọi chuyện đều không liên quan gì đến anh vậy.
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, khi Trịnh Tuyết Dương chuẩn bị ra khỏi cửa để đến công ty thì bị dọa cho một phen hoảng sợ.
Vì khi vừa mở cửa thì Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy Uông Chí Dĩnh cùng với bốn năm chủ cửa hàng cung ứng nguyên vật liệu đang quỳ gối trước cửa nhà, đuôi mắt của họ thâm quầng chứng tỏ họ đã quỳ ở đó cả đêm.
Uông Chí Dĩnh vừa nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương đi tới thì vội nói: “Chủ tịch Tuyết Dương, trước đây chúng tôi đều là một đám lòng lang dạ sói lấy oán trả ơn. Từ nay về sau chúng tôi không dám làm như vậy nữa. Không dám nữa ạ. Bắt đầu từ hôm nay mọi nguyên vật liệu sẽ được tiếp tục đưa đến công trường, giá cả sẽ giảm ba mươi phần trăm so với trước đây. Nếu tâm trạng của cô vui vẻ thì có thể tính tiền cho chúng tôi, còn nếu không vui thì thôi ạ.”
Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy Uông Chí Dĩnh e dè khép nép khác hẳn với phong cách ngạo mạn coi trời bằng vung của anh ta trước đây thì đứng ngây ra không hiểu lại có chuyện gì nữa đây?