Sau khi rống lên, bà Lý bước lên trước đạp thẳng vào mặt Trịnh Khánh Vân cho cô ta lăn đùng xuống đất.
"Con đĩ kia, mày còn dám đánh trả sao!" "Mày chết đi cho bà!"
"Cái con đĩ mất dạy!" "Không ai quản giáo mày thì để bà đây quản giáo mày lại!" "Bà đây cho mày biết thế nào là lễ độ! Cái gì là kính trên nhường dưới!”
Bà Lý vẻ mặt hung hăng, đặc biệt là lúc nhìn Trịnh Khánh Vân, Cơn giận làm nảy sinh ra ý nghĩ tiêu cực, bà chuẩn bị dùng gót giày cao gót để đạp vào mặt của Trịnh Khánh Vân.
"Con đĩ kia, chết thì chết xa chỗ tao!"
Trịnh Khánh Vân choáng váng nằm trên đất, nhưng cô ta vẫn cố sức che đầu mình lại, không cho đầu cô ta bị đạp phải.
Nhưng vì vậy mà cánh tay của Trịnh Khánh Vân cũng bị trầy xước khắp nơi, máu chảy khắp cánh tay.
"À, còn dám đỡ sao?" "Hôm nay bà mà không bắt mày trả giá!" "Thì bà theo họ mày!"
Nói xong, bà Lý ra hiệu những người tùy tùng nam nói: "Cởi hết đồ nó ra, chụp cho nó vài bức làm kỷ niệm!".
Mấy tên này nghe thấy liền sáng mắt, sau đó nở nụ cười gian tà.
Loại nữ sinh viên thuần khiết như Trịnh Khánh Vân đây, bọn chúng chưng từng được bắt gặp lần nào cả.
Hôm nay đã có cơ hội như vậy, bọn chúng tuyệt đối sẽ không bỏ qua được.
"Bàng!" Trịnh Khánh Vân bức xúc không nói nên lời, cô ta thà chết chứ không
2
muốn chịu nỗi nhục này, cho nên cô ta trực tiếp đập đầu vào tường, ngất xỉu tại chỗ.
Bà Lý có chút sửng sốt, sau đó bà ta cười lạnh một tiếng, chỉ vào mặt những người bạn học của Trịnh Khánh Vân nói: “Đừng tưởng là ngất rồi là chuyện coi như cho qua!”.
"Bọn mày canh chừng nó cho tao, nó dậy thì báo tao ngay!" "Tao đi chăm sóc con gái cưng của tạo đã!"
Lúc Bùi Nguyên Minh tới thành phố điện ảnh Vũ Thành, thì Trịnh Khánh Vân đã được đưa vào phòng trị liệu tạm thời rồi.
Mấy người bạn học tuy rằng cũng rất sợ, nhưng cũng đưa Trịnh Khánh Vân đến ngay.
Nhưng mà bác sĩ và y tá trong phòng trị liệu đều muốn lấy lòng bà Lý, rõ ràng là không ai chịu trị liệu cho Trịnh Khánh Vân cả.
Cuối cùng cũng là những người bạn có từng học qua một số kiến thức cấp cứu, giúp Trịnh Khánh Vân sơ cứu xử lý vết thương, đồng thời còn gọi xe cấp cứu đến.
Chẳng qua đường xá xa xôi, xe cấp cứu nhất thời chưa đến kịp.
Khi Bùi Nguyên Minh đi vào phòng trị liệu thì thấy ngay Trịnh Khánh Vân đang trong tình trạng hôn mê.
Cô ta không chỉ quần áo xước mẻ, mà trên người toàn vết thương, trông rất đáng thương.
Khuôn mặt dễ thương của cô ta toàn dấu tay, trên tay cũng toàn là vết giày, nếu như không xử lý kịp thời thì e rằng sẽ để lại sẹo.
Bùi Nguyên Minh nhìn mà xót xao, lúc này anh không nhịn được nữa, la lên: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tuy rằng anh đã cố kìm cơn giận mình lại, nhưng cơn thịnh nộ vẫn lộ khắp không gian xung quanh.
Mấy người bạn học của Trịnh Khánh Vân thấy mà giật cả mình, nhưng đối mặt với cơn thịnh nộ của Bùi Nguyên Minh, họ lại không dám nói ra.
"À, có chuyện gì chứ?" "Con nhỏ này lúc chơi trò Đóng kịch dùng súng bắn thương cô chủ Lý." "Bà Lý biết được, đương nhiên là phải dạy dỗ cô ta một trận rồi!" "Cũng là bà Lý có lòng tốt, con nhỏ này mới không bị đánh chết đấy!”
"Đổi thành con gái tôi bị người khác dùng súng bắn bị thương, tôi trực tiếp giết tên hung thủ ngay rồi!"
Trong phòng trị liệu, một người đàn bà liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, nói chuyện một cách kỳ quái.
Những người này vừa mới được ích lợi từ bà Lý, lấy đồ của Trịnh Khánh, bây giờ tự nhiên có nghĩa vụ giúp canh chừng người rồi.
Còn có một vài người cảm thấy rằng phần ích lợi của họ không đủ, không biết đã chửi rủa Trịnh Khánh Vân biết bao nhiêu lần rồi, cảm thấy con nhỏ này nên phải đem nhiều thứ trên người hơn nữa mới phải.