Mục lục
Chàng rể quyền thế – Bùi Nguyên Minh (full) – Truyện tác giả: N-H
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Nguyên Minh bưng chén trà, thản nhiên nói: "Nếu như tôi từ chối thì sao?" 

"Từ chối?" Thượng Quan Kinh Hồng cười giễu cợt "xuy" một tiếng. "Người anh em, cậu cảm thấy cậu có đường từ chối sao?" "Cậu phải hiểu rõ, đây là nơi nào?" "Đây là thành phố điện ảnh Vũ Thành, là địa bàn của tôi." 

"Mà đằng sau tôi, là Thương Minh Vũ Thành, Long thập tam thiếu Long Thương Húc, là thánh địa võ lâm của cung điện Hoàng Kim.." 

"Cho dù cậu đến từ năm môn phiệt lớn hay mười gia tộc quyền lực nhất, cậu cũng phải xem xét kĩ một chút, có cần hay không vì chút chuyện nhỏ này, triệt để trở mặt với những người này!" 

"Dù sao, hiện tại sự việc chỉ ở giữa tôi và cậu, đều có thể giải quyết ổn thoả" 

"Nếu không, cậu báo quan, để chuyện phá hoại việc làm ăn của thành phố điện ảnh Vũ Thành truyền ra ngoài. 

"Tôi cũng không biết sẽ dẫn đến hậu quả gì nữa!" 

"Mà rất nhiều thời điểm, những hậu quả này cũng không phải chỉ mình cậu có thể gánh vác hết được, không cẩn thận một chút, gia tộc, thế lực ở sau lưng cậu, cũng sẽ vì thế mà phải trả giá!" 

"Có câu nói làm người đừng nên quá liều mạng, phải tự chừa cho mình một đường lui!" 

"Cậu là một người trẻ có tiền đồ rộng mở ở phía trước, đương nhiên hiểu được đạo lý nắm bắt chừng mực, đúng không?" 

Nói tới đây, Thượng Quan Kinh Hồng chỉ vào tờ chi phiếu trên mặt đất, thản nhiên nói: "Anh bạn trẻ, bây giờ nhặt ngân phiếu lên, cậu liền có thể nhận được mối giao tình tốt đẹp với tôi" 

"Sau đó cậu đưa Trịnh Khánh Vân của cậu về dưỡng thương cho tốt, nếu như không biết bệnh viện nào tốt, tôi thậm chí có thể giới thiệu cho cậu." 

"Tiếp theo, chúng ta bắt tay giảng hoà, tất cả mọi việc đến đây chấm dứt, không thành vấn đề chứ?" 

Bùi Nguyên Minh cười cười, thản nhiên nói: "Tôi muốn hỏi một câu, nếu như chuyện này đổi thành xảy ra ở trên người Thượng Quan tiên sinh, ông có chấp nhận cách giải quyết thế này không?" 

"Có thể tính là giống nhau sao?" Thượng Quan Kinh Hồng vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. "Chênh lệch giữa tôi và cậu, là một trời một vực" 

"Tôi ôn tồn hoà nhã nói với cậu những lời này, không phải bởi vì tôi sợ cậu, mà là vì hôm nay tâm tình tôi rất tốt, vậy nên mới cho cậu một cơ hội" 

"Cậu không hiểu? Không quý trọng?" 

Nghe thấy lời của Thượng Quan Kinh Hồng, dàn mỹ nhân xinh đẹp đi theo cũng mang vẻ mặt châm chọc nhìn Bùi Nguyên Minh. 

Tên nhà quê này không biết từ chỗ nào chạy đến, lại có thể muốn so bì với nhân vật lớn như Thượng Quan Kinh Hồng? 

Lẽ nào anh ta không biết, giữa người với người, có 

khoảng cách chênh lệch lớn hay sao? 

Ngay cả Trần sư huynh cũng bày ra vẻ mặt châm chọc nhìn Bùi Nguyên Minh. 

Tên này thật sự coi mình là một nhân vật lớn? 

Ở trước mặt Thượng Quan tiên sinh nói những lời như vậy, là đang sợ bản thân mình chết không được gọn gàng hay sao?" 

Đến cả Mục Song Thư cũng khẽ chau mày, thân là người của sở cảnh sát, cô rất rõ sức mạnh của lục đại bang. 

Không thể không thừa nhận, Thượng Quan Kinh Hồng chịu nhượng bộ đến bước này, xem như ngàn năm hiếm có rôi. 

Vì vậy cho dù là Mục Song Thư, cũng có ý nghĩ khuyên Bùi Nguyên Minh bỏ qua như thế này. 

Vậy nhưng Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, không mảy may bị lời nói của ông ta kích động chút nào. 

Thấy Bùi Nguyên Minh dường như bị mình doạ cho sợ rồi, Thượng Quan Kinh Hồng cười cười , tiếp tục nhàn nhạt mở miệng: "Anh bạn trẻ, tôi biết trong lòng cậu rất bứt rứt oan uổng." 

"Tôi cũng nhìn ra được cậu có chút năng lực, có chút bối cảnh." 

"Vậy nên, tôi mới cho cậu thể diện, ôn tồn hoà nhã với cậu". 

"Cậu phải hiểu, cậu đối mặt với điều gì!". 

"Tin tôi, ở đất Vũ Thành nhỏ bé của tôi này, đối địch với tôi, lại gây cản trở Lý phu nhân, không phải là chuyện tốt đẹp gì." 

"Có một số người, không phải là người cậu có tư cách liều chết vì họ”

Nói xong những lời này, Thượng Quan Kinh Hồng mang vẻ mặt lãnh đạm hút tiếp một hơi xì gà, nhả ra một vòng khói, lúc đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh vừa vặn tiêu tan. 

Mà một màn này lại khiến cho Thượng Quan Kinh Hồng im lặng mỉm cười. 

Hiển nhiên, ông ta hết sức hài lòng với bản thân, với tình thế, và tiết tấu nằm trong tay. 

Ông ta rất tin rằng người thoạt nhìn có chút sức mạnh như Bùi Nguyên Minh, cuối cùng sẽ phải quy phục trước mặc mình, khom lưng khuyu gối lựa chọn lấy 17 tỉ kia. 

Bùi Nguyên Minh không tức giận bởi vì một ngụm khói, ngược lại bưng chén trà, nhàn nhạt nói: "Thượng Quan tiên sinh, Thượng Quan bang chủ, cái mà ông gọi là công đạo, tôi rất không hài lòng." 

"Tôi vẫn hi vọng ông có thể làm theo yêu cầu của tôi" "Ở chỗ tôi đây, không ai có thể cò kè mặc cả" 

Thượng Quan Kinh Hồng cười một tiếng, sau đó ý vị thâm trường nói: "Anh bạn trẻ à, cậu còn trẻ quá, nói chuyện làm. việc đừng quá mức quyết tuyệt như thế! 

"Cậu nên hiểu rằng, hoà khí mới có thể sinh lợi" "Thứ như thể diện, lại là có đi có lại" . 

"Cậu cho tôi thể diện, tôi mới chưa cho cậu mặt mũi, đúng không?" 

Bùi Nguyên Minh cười nhạt: "Chỉ đáng tiếc, Thượng Quan bang chủ, thể diện đối với tôi mà nói, không có bất kì giá trị gì." 

"Ít nhất, nó không có cách nào cho tôi công đạo" 

Thượng Quan Kinh Hồng cười khẽ một tiếng, không chút để ý mà mở miệng nói: "Công đạo tôi đưa cho cậu, chính là cái cậu đã thấy" . 

"Nếu như cậu thật sự không cảm thấy hài lòng, thật sự cảm thấy oan uổng bứt rứt, thật sự không qua nổi của ai này trong lòng cậu". 

"Vậy cũng có thể xé chi phiếu của tôi, sau đó trực tiếp tới yêu cầu” 

"Tôi thật sự muốn nhìn xem người trẻ bây giờ, rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh" 

Trong khi nói chuyện, Thượng Quan Kinh Hồng lộ ra vẻ mặt toàn là lãnh ý. 

Có thể đánh vào mặt Hùng Tiến Đạt, kì thực cũng không đáng coi là gì cả. 

Tuy rằng Hùng Tiến Đạt ở vị trí người bình thường thoát nhìn rất lợi hại, nhưng ở vị trí một nhân vật lớn mà nói, chỉ là một tên thảo khẩu, chó săn mà thôi. 

Bùi Nguyên Minh có thể đánh vào mặt Hùng Tiến Đạt, rõ ràng anh ta quả thực không đơn giản. 

Nhưng loại không đơn giản này, vẫn không đủ để khiến Thượng Quan Kinh Hồng cúi đầu. 

Dù sao ông ta là một trong những bang chủ của lục đại bang, hơn nữa chỗ dựa là thánh địa võ lâm cung điện Hoàng Kim, muốn bao nhiêu lợi hại, có bấy nhiêu lợi hại. 

"Lợi hại." 

Bùi Nguyên Minh gật gật đầu, một cước giẫm lên tờ chi phiếu trên mặt đất. 

"Nói thật, tôi thích nhất sự lợi hại của một nhân vật lớn như Thượng Quan bang chủ đây" 

"Chỉ là tôi hi vọng sự lợi hại của Thượng Quan bang chủ có thể tiếp tục duy trì" . 

"Đừng tuỳ tiện quỳ xuống trước mặt tôi, như thế thật rất nhàm chán". 

Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh đứng dậy, ôm lấy Trịnh Khánh Vân, thản nhiên nói: "Đi thôi." 

Nhìn thấy một màn này, Mục Song Thư cũng không nói gì, chỉ dẫn theo một đoàn thanh tra đưa nghi can phía trước đi. 

"Anh bạn trẻ, thế này là cậu không cho tôi mặt mũi rồi!" "Hơn nữa thiên đường có lối cậu không đi" "Địa ngục không của cậu lại muốn bước vào!" 

Thượng Quan Kinh Hồng mang thần sắc lãnh đạm, vẻ mặt khinh thường. 

"Tuổi còn trẻ học gì không học, lại học đi ra vẻ ta đây" "Thật sự tưởng rằng mình có bao nhiêu bản lĩnh?" 

Trong khi nói, Thượng Quan Kinh Hồng quét mắt qua Trần sư huynh, lạnh lùng nói: "Gọi điện thoại cho Vạn Phước Nhân, tôi có điều cần nói" . 

Thượng Quan Kinh Hồng không tin, Bùi Nguyên Minh có thể áp chế Hùng Tiến Đạt, lại có thể dồn ép Vạn Phước Nhân. 

Nghe vậy, Trần sư huynh vui mừng như một đứa trẻ chạy tới bên cạnh gọi điện thoại, vậy nhưng một lát sau anh ta lại tái nhợt mặt bước tới: "Thượng Quan tiên sinh, người của sở cảnh sát nói, bọn họ chỉ chấp hành pháp luật theo lẽ công bằng." 

"Ngài có ý kiến gì, có thể khiếu nại lên trên." 

"Còn phần cái mà ngài gọi là công đạo, sẽ không cho ngài." 

Thượng Quan Kinh Hồng nheo mắt, đột nhiên ý thức được, năng lực của Bùi Nguyên Minh, có thể vượt quá sức tưởng tưởng của ông ta.

Chỉ là, sau khi suy nghĩ một lát, Thượng Quan Kinh Hồng liền bình tĩnh lại. 

Ông ta là ông trùm ở Vũ Thành, phía sau còn có cung điện Hoàng Kim. 

Ông ta cảm thấy cho dù Bùi Nguyên Minh có địa vị như thế nào, đều không thể ở mảnh đất Vũ Thành này của ông ta đè ép ông ta. 

Về phần sở cảnh sát bên kia, Vạn Phước Nhân chỉ nói một câu chấp pháp theo lẽ công bằng, có lẽ là có ý không đứng về bên nào. 

Một khi đã như vậy, cho dù bối cảnh của Bùi Nguyên Minh vững vàng, Thượng Quan Kinh Hồng cũng in mình có thể giẫm chết đối phương. 

Nếu quang minh chính đại không được thì tới âm thầm kín đáo. 

Cho dù nói như thế nào, ba nghìn anh em của bang Kim Tiền, muốn giẫm chết một kẻ từ bên ngoài tới, cho dù đối phương là thế tử hay đại thiếu, đều không có gì khó khăn. 

Nghĩ đến điều này, Thượng Quan Kinh Hồng khôi phục lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng, ông ta hít một hơi xì gà, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Tìm cho tao nơi ở của tên đó, sau đó đi nói với Lý phu nhân một tiếng, nói viên đạn ở trong súng đạo cụ, là do nó thay" 

"Nó là đứa đầu sỏ muốn làm Lý Gia Hân bị thương" 

"Sau đó lại truyền lệnh của tao, trong phạm vi Vũ Thành, ai dám làm chỗ dựa chống lưng cho tên khốn họ Bùi đó, liền không xong với Thượng Quan Kinh Hồng này" 

"Tao muốn cho thằng nhãi đấy, không bước nổi nửa bước Vũ Thành!" 

Vẻ mặt Thượng Quan Kinh Hồng lạnh lùng, một tên ở vùng khác tự cho rằng mình hơn Giang Long, lại dám lên giọng khiêu khích ông ta. 

Nếu đã như vậy, không ra oai phủ đầu với tên đó, Thượng Quan Kinh Hồng này làm sao có thể lăn lộn trong giới hắc bạch ở Vũ Thành được nữa? 

Theo lệnh Thượng Quan Kinh Hồng truyền xuống, đám người Trần sư huynh đều mang vẻ mặt lễ độ cung kính mở miệng nói: "Rõ! Chúng tôi đã hiểu!" 

Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh để đám người Mục Song Thư đưa bạn học của Trịnh Khánh Vân trở về, đồng thời còn dặn bọn họ có chuyện gì cứ gọi điện cho anh. 

Còn anh đưa Trình Khánh Vân vào bệnh viện, xử lý vết thương xong, Bùi Nguyên Minh gọi mấy người Hàn Sang tới chăm nom, anh về trụ sở của Băng Phủ Rìu nghỉ ngơi. 

"Vù.." 

Đúng lúc Bùi Nguyên Minh chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai lại tới giúp Trịnh Khánh Vân đòi lại công bằng. 

Một hồi tiếng gầm rú của ô tô cực lớn vang lên từ xa tới gần. 

Trong tiếng ầm vang của ô tô mang theo vẻ cao cao tại thượng, còn có một loại kiêu ngạo ngập trời. 

Rất nhanh, năm chiếc xe Toyota phiên bản giới hạn dừng trước mặt cửa trụ sở của Băng Phủ Rìu. 

Chiếc xe ở chính giữa hẳn là đã được thay đổi vẻ bề ngoài, lúc cửa xe mở ra, ở bên trong có một cỗ quan tài đen. 

Ngay sau đó, cửa xe mở rộng, mười mấy người đàn ông mặc áo võ sĩ từ bên trong đi ra. 

Bọn họ trực tiếp khiêng quan tài lên, ngùn ngụt sát khí đi vào bên trong trụ sở của Băng Phủ Rìu. 

"Người nào?" "Không biết đây là địa bàn của Băng Phủ Rìu sao?" "Lại dám tới địa bàn của bọn này làm càn!" 

Bởi vì tiếng động quá lớn, Hàn Sang xuất hiện đầu tiên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn đám người này. 

Dù sao đây cũng là trụ sở của Băng Phủ Rìu, tuỳ tiện để người xông vào, Hàn Sang anh còn mặt mũi gì nữa? 

Mà Bùi Nguyên Minh cũng bị quấy rầy, thay xong quần áo, vẻ mặt lãnh đạm bước tới. 

"Làm cái gì? Làm cái gì?" "Bọn tao là người của phân hội Long Môn tại Vũ Thành!" 

"Tao là người của phân hội Trần sư huynh ở Vũ Thành, Lý Thế Quang!". 

"Tao nhận được tin tức, có người cố ý đổi viên đạn trong súng đạo cụ trong kịch bản thành viên đạn thật, muốn mưu hại sư muội Lý Gia Hân!" 

"Chuyện này, người bị tình nghi nhất định phải cho bọn tạo một lời giải thích!" 

Một đàn ông trung niên mặc áo võ sĩ màu đen, bên hông đeo một thanh trường kiểm lúc này bước ra, mang theo vẻ ngạo mạn kiêu căng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
TT
08 Tháng mười một, 2022 13:37
Bff
TT
08 Tháng mười một, 2022 13:36
Tgg
TT
08 Tháng mười một, 2022 11:47
Hfhi
BÌNH LUẬN FACEBOOK