Chương 155.
Chiết Mai Thủ là tuyệt kỹ gia truyền của những nhà thẩm định bậc thầy Trung Hoa Dân Quốc thời bấy giờ, nghe nói chỉ cần ra tay xuất chiêu thì bất kỳ bức tranh cổ nổi tiếng nào cũng đều có thể phân biệt được thật giả.
Cho đến bây giờ, người biết thủ pháp này vỏn vẹn chỉ đếm trên đầu ngón tay, Nạp Nhã Lan biết được chuyện này là vì ông cố nội của gia tộc cô ta cũng biết thủ pháp này, có điều ông cố nội của Nạp Nhã Lan năm xưa đã đồng ý với sư phụ truyền dạy lại tuyệt kĩ ‘Chiết Mai Thủ rằng sẽ không được truyền lại cho người thứ hai, vậy nên ở gia tộc Nạp cũng chỉ có một mình ông ấy biết. Bây giờ nhìn thấy con rể nhà họ Trịnh sử dụng thủ thuật Chiết Mai Thủ, Nạp Nhã Lan gần như cảm thấy mình đang nằm mơ giữa ban ngày.
“Cái gì cơ? Chiết Mai Thủ?”
Trong khán phòng không ít người bối rối khi nghe Nạp Nhã Lan nói. Chẳng lẽ con rể nhà họ Trịnh không phải đang nói càn mà anh ta thực sự có năng lực sao?
Giang Văn Huy và Tô Hoài Bão ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo. Họ cũng hiểu biết phần nào, cũng nghe nói qua ông cố nội nhà họ Nạp biết thủ pháp ‘Chiết Mai Thủ, nhưng những người khác trong gia tộc Nạp thì không ai biết cả.
Thủ pháp này làm sao có thể xuất hiện trong tay của Bùi Nguyên Minh, một đứa ở rể như vậy chứ?
Cả khán phòng chỉ có Bùi Nguyên Minh là duy nhất bình tĩnh, gia tộc Bùi thị bọn họ ở Đà Nẵng, nhà lớn nghiệp lớn, năm xưa anh không chỉ nghiên cứu về võ thuật, giám định các kiểu, mà còn tìm hiểu sơ qua đàn piano, tài cưỡi ngựa, thuật cưỡi ngựa,…
Nhưng cái gọi là tìm hiểu sơ lược ấy thì người bình thường cũng không thể nào đạt được trình độ đó, bởi vì những vị giáo sư mà Bùi thị mời đến đều là những bậc thầy thuộc hàng top trên thế giới. Ví dụ như sư phụ giám định bảo vật của Bùi Nguyên Minh, đến bây giờ anh vẫn không biết tên chính xác của ông ấy, chỉ biết đó là một ông cụ sắp
100 tuổi, thủ pháp giám định và năng lực phân biệt độc nhất vô nhị. Nhưng theo lời của ông cụ, Bùi Nguyên Minh là trường hợp trò giỏi hơn thầy. Chỉ có điều Bùi Nguyên Minh không có hứng thú lắm với giám định cổ vật cho nên trước giờ không muốn phát huy thôi.
Hôm nay, anh chỉ là thực hiện một thủ thuật nhỏ, có đáng là gì.
Nhẹ nhàng vuốt ve vết gấp vừa nãy của mình, Bùi Nguyên Minh quay người lại rồi nhìn Nạp Nhã Lan một cái, cười như không cười nói: “Cô Nạp Nhã Lan, cô vừa nói, nếu như bức hoạ của tôi là thật thì sẽ gọi tôi là bố?”
Nạp Nhã Lan lúc này đã không còn dám xem thường Bùi Nguyên Minh nữa, bởi vì tuyệt kĩ võ học “Chiết Mai Thủ” không phải ai cũng có thể dùng được.
Thế nhưng, Nạp Nhã Lan cũng rất tin tưởng vào khả năng quan sát của chính mình, chí ít cô ấy có thể khẳng định chín mươi chín phần trăm bức họa Phú Xuân sơn cư đồ kia là giả.
Nghĩ đến điều này, cô ấy tràn đầy tự tin và nói: “Đúng vậy, gia tộc Nạp chúng tôi trước nay luôn nói được làm được”
Bùi Nguyên Minh cười một cái rồi tiếp tục nói: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết vậy, nếu cô đã biết đến Hoàng Công Vọng, cô cũng biết thủ pháp Thiển Giáng Sơn Thuỷ, vậy thì chắc cô cũng biết đây là thủ pháp gia truyền độc nhất vô nhị của Hoàng Công Vọng, khoảng trên dưới năm nghìn năm nay hoàn toàn không có ai có thể mô phỏng y hệt thủ pháp như vậy, ngay cả máy ảnh tinh vi nhất hay máy in tiên tiến nhất cũng không thể tạo ra hiệu quả đó được…”
Bởi vì cái gọi là thủ pháp Thiên Giáng Sơn Thuỷ không phải là vật chết, mà nó chính là vật sống…”
Chính ngay lúc này, Tô Hoài Bão lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, anh có thể đừng thôi khoác lác nữa có được không, lại còn ‘vật sống’? Bức họa này còn có thể sống lại chắc?” Bùi Nguyên Minh thờ ơ đáp: “Bức họa đương nhiên không thể nào là vật sống nhưng bản chất của thủ pháp Thiên Giáng Sơn Thuỷ chính là sử dụng việc đánh lừa thị giác của chúng ta, khiến chúng ta sinh ra ảo giác, nhìn thấy núi nhưng lại không phải núi, nhìn thấy nước nhưng không phải là nước.”
“Nói một cách đơn giản, chính là từ những góc độ khác nhau của bức họa này, anh sẽ cảm nhận được có những điểm không giống nhau nhưng lại không thể nào chỉ ra được…”
Nhưng điểm khác biệt thực sự chính là nằm ở chỗ, anh ngắm nó ở bất cứ góc độ nà thì bức họa này vẫn không hề thay đổi. Nhưng theo góc độ khoa học mà nói thì điều này là không thể, thế nhưng thủ pháp ‘Thiển Giáng Sơn Thuỷ” lại có thể làm được điều này.”
“Cái gì cơ!?”
Chỉ trong phút chốc, gần như tất cả những ai có mặt trong khán phòng đều vây quanh bức họa Phú Xuân sơn cư đồ’ để quan sát thật kỹ.
Ngay cả Trịnh Tuyết Dương và Triệu Lan Hương, hai người bọn họ cũng không thể ngồi yên mà không bước lên xem, quả nhiên là phong cảnh sông núi trong bức họa này, cho dù nhìn nó ở góc độ xa nhất có thể thì cũng không hề có sự thay đổi so với khi nhìn trực diện, hoàn toàn không có sự khác biệt, nếu như Bùi Nguyên Minh không chỉ ra điều này thì người xem chẳng ai có thể phát hiện ra được!
Bức họa này lẽ nào mới chính là bản gốc của Phú Xuân sơn cư đồ’ sao?
Lúc này, trái tim thiếu nữ của Trịnh Tuyết Dương đập liên hồi, cô nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt khó tin, người chồng yếu kém của mình bao lâu nay cũng có bản lĩnh này sao?
Nạp Nhã Lan vô cùng kinh ngạc, cả khuôn mặt cứng đơ như tảng băng trôi, chỉ duy nhất với vẻ mặt kinh hãi đó, lúc này đây trong lòng cô ấy như huyền băng vạn năm, tim không khỏi run lên từng hồi, sau đó nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, những gì ban đầu không thể tin được nay càng trở nên khâm phục và ngưỡng mộ hơn.
Cậu con rể nhà họ Trịnh này có thật sự chỉ đơn giản với cái tên con rể hay không chứ? Người như anh ta chẳng phải nên gọi là không gì không biết cả sao?
Giang Văn Huy và Tô Hoài Bão nhìn nhau, lúc này rất muốn lên tiếng nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào, bởi vì theo như lời của Bùi Nguyên Minh nói, bức họa Phú Xuân sơn cư đồ’ này chính là bản gốc? Không thể nào là giả? Hơn nữa điều này lại có cơ sở xác thực, không phải ăn nói càn bậy, đến cả chính bọn họ cũng bị thuyết phục vài phần rồi.
Nhưng vấn đề là, hai người bọn họ làm sao có thể thua trước một đứa ở rể được chứ? Một đứa kém cỏi? Điều này tuyệt đối là không thể chấp nhận đối với phú nhị đại của một gia tộc lớn như vậy được.