Vị này hẳn là bang chủ của bang Kim Tiền, một trong sáu bang mạnh nhất giới hắc bạch của Vũ Thành, một trong những thủ lĩnh của giới hắc bạch, Thượng Quan Kinh Hồng!
Bang Kim Tiền ở trong sáu bang lớn, sức mạnh không phải là mạnh nhất. Nhưng bọn họ tuyệt tối là bối cảnh đứng đầu, cũng kiếm tiền nhiều nhất. Kim Tiền, nói trắng ra chính là vàng.
Bang Kim Tiền nói trắng ra, chính là thánh địa võ lâm của cung điện Hoàng Kim!
Có thể nói, ý nghĩa tồn tại của bang Kim Tiền, căn bản chính là để kiếm tiền thay cho cung điện Hoàng Kim.
Vậy nên vầng sáng trên đỉnh này, Thượng Quan Kinh Hồng ở Vũ Thành gần như không ai dám chọc vào.
Ngay cả người nhà họ Long, người nhà họ Kim, người nhà họ Vạn, cũng đều phải cho ông ta ba phần nể mặt.
"Thượng Quan tiên sinh, ngài đã tới rồi!" "Tôi cũng không muốn gọi điện làm phiền ngài nghỉ ngơi." "Nhưng tên khốn này, vậy mà lại dám ở địa bàn của chúng ta gây rắc rối!" Trần sư huynh vẻ mặt uỷ khuất đi lại gần, thấp giọng trách cứ.
"Hơn nữa anh ta còn chỉ tên điểm họ, nói cho dù là ngài tới, cũng không làm gì được anh ta!"
"Trong mắt anh ta, ngài chỉ là cái rắm!"
Rõ ràng, lúc này Trần sư huynh chỉ lo Thượng Quan Kinh Hồng không giết chết Bùi Nguyên Minh, vì vậy anh ta theo bản năng thêm mắm thêm muối, mục đích chính là làm cho Thượng Quan Kinh Hồng nổi giận ra tay.
"Bốp.."
Anh ta vừa nói được một nửa, Thượng Quan Kinh Hồng đã trở tay trực tiếp cho một cái bạt tai khiến anh ta ngã xuống đất.
Trần sư huynh ngay tức khắc gương mặt sưng đỏ, khoé miệng chảy đầy máu.
Anh ta run rẩy lập cập chốc lát, mới thấp giọng nói: "Tôi xin lỗi, Thượng Quan bang chủ, tôi thật sự không cố ý gây chyện rắc rối!".
"Tôi thật sự không cố tình" .
Trần sư huynh không biết Thượng Quan Kinh Hồng vì sao lại đánh mình, lúc này anh ta chỉ có thể run rẩy lập cập bò lên, nhanh chóng nhận lỗi.
"Bốp!"
Thượng Quan Kinh Hồng lại vung tay xuống một cái bạt tai, đánh tới nỗi Trần sư huynh vang ra ngoài.
Trần sư huynh lại nghiến răng bò lên, sau đó quỳ trước mặt Thượng Quan Kinh Hồng, run giọng nói: "Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi Thượng Quan tiên sinh!"
"Tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi!"
"Phịch!"
Thượng Quan Kinh Hồng không khách khí, một cước đạp Trần sư huynh ngã xuống mặt đất.
Sau đó ông ta đi lên phía trước, vừa bước, vừa lạnh giọng nói: "Ở địa bàn của tao, mày gây chuyện phiền toái cũng không sao, mày bắt nạt đàn ông cưỡng hiếp phụ nữ cũng không hề gì!".