Chương 2068
Hạ Vân thản nhiên nói: “Bùi Nguyên Minh tự mình là có thể xử lý tốt, không cần những người khác ra tay.”
“Không cần?”
“Cậu thật biết nói xạo nha!!”
“Một tên nhà quê như Bùi Nguyên Minh, anh ta có thể xử lý cái gì?”
“Cậu cứ chờ anh ấy bị người ta đánh chết đi!”
Lúc này Triệu Thanh Hạm giận không chỗ phát tiết, cô đã sớm quên mất Bùi Nguyên Minh cũng là chỗ thân quen với nhà mình.
“Lên!”
Một tay chân cơ bắp lúc này vọt ra, hiển nhiên là muốn muốn loạn đao chém chết Bùi Nguyên Minh.
Nhưng vào lúc mấu chốt, Bùi Nguyên Minh lại một bước tiến lên, súng ngắn trong tay trực tiếp để ở trên gáy Đường Thanh Phong.
Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh “Lạch cạch” một tiếng mở khóa an toàn.
“Bảo bọn họ ngừng tay.” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt.
Sắc mặt Đường Thanh Phong chợt biến đổi, Bùi Nguyên Minh vừa lỗ mãng ra tay đã khiến ông ta ý thức được Bùi Nguyên Minh là một người làm việc không để ý hậu quả.
Lúc này, nếu ông ta không cho những đàn em kia dừng tay thì Bùi Nguyên Minh thực sự sẽ nổ súng.
Cho dù là trong lòng cực kỳ không cam lòng, lúc này Đường Thanh Phong phải khàn giọng nói: “Ngừng tay!”
“Toàn bộ vứt súng đi cho ông đây!”
“Á!”
Mười mấy tên đàn em cơ bắp xông lên đều chấn động cả người, sắc mặt từng người đều lúc trắng lúc xanh.
Chẳng ai nghĩ tới, chuyện sao đột nhiên lại biến thành như vậy.
Mà những người khác nghe vậy cũng là theo bản năng nhìn lại, rất nhanh, mỗi người đều trợn mắt hốc mồm.
Tất cả mọi người không rõ, một màn này rốt cuộc là xảy ra thế nào.
Mà mấy người cảnh sát tuần tra càng trong nháy mắt ướt đẫm cả người, nếu như lúc này Bùi Nguyên Minh bóp cò xảy ra án mạng thì bọn họ đều phải chịu trách nhiệm lớn.
“Đi lên!”
Súng trong tay Bùi Nguyên Minh đâm vào ót Đường Thanh Phong.
“Không phải là muốn ra tay à?”
“Thế nào? Không dám?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, cười nhạt với Đường Thanh Phong.
Lúc này vị nhân vật lớn mồ hôi lạnh đầu đầy, trầm giọng nói: “Thằng nhóc, tuy rằng tôi không biết cậu là ai, thế nhưng bây giờ tôi đã cho cậu mặt mũi, cậu còn muốn như thế nào nữa?”
“Thế nào à? Tôi không muốn thế nào cả”
“Yêu cầu của tôi chỉ có một, tôi cần dì Hạ đầy đủ tay chân đi ra đây.”
“Bà ấy thiếu chỏ nào thì ông cũng sẽ thiếu chõ đó.”
“Hiểu ý của tôi không?”
Đường Thanh Phong hơi sửng sốt một chút, sau đó lộ ra vẻ dữ tợn: “Hóa ra cậu là thăng nhóc thối kial”
“Tôi cho cậu biết, tôi không thể thả người!”
“Cậu có bản lĩnh thì đụng đến tôi một cái thử xem, tôi sẽ không…”
“Bốp…”
Bùi Nguyên Minh phất tay trái lên lập tức chỉ thấy nửa bên mặt của Đường Thanh Phong đêu sưng lên.
Một đám tay chân cơ bắp của Thanh Phong Đường nhìn một màn này đều là lòng đây căm phản, hận không thể giết chết Bùi Nguyên Minh.
Nhưng bọn họ lại rất sợ chọc giận Bùi Nguyên Minh, làm cho Bùi Nguyên Minh trực tiếp nổ súng.
“Động đến ông thì sao nào?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh không quan tâm.
“Có thả người không? Nếu không thả người thì có tin tôi sẽ cho ông một cái tát không?”
Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh lại tát cho ông ta một cái nữa.