Đợi đến tất cả đều gió êm sóng lặng, người Tô gia đưa mắt nhìn nhau, Tô Văn Nhã lắp bắp nói: "Gia gia, chuyện này, hiện tại hẳn là xử lý thế nào. . ."
Tô Mục thở dài một hơi, thần sắc vẻ lo lắng: "Chúng ta có hai lựa chọn."
"Hoặc là, nhận sợ, đem Tô gia giao cho Tô Nhân Hổ gia hỏa kia."
"Hoặc là, chúng ta bây giờ, liền phải đi nộp tiền bảo lãnh, đem Bùi tiểu hữu đưa ra. . ."
Sau một tiếng, Bùi Nguyên Minh bình yên vô sự, đi ra khỏi đồn cảnh sát.
Không cần anh vận dụng quan hệ của Dương Trung Quân, Tô gia bên này, đã trực tiếp mời đến mấy đại luật sư nổi danh bên ngoài Vạn Lý Trường Thành, đến giải quyết chuyện này.
Một phương diện, Bùi Nguyên Minh mặc dù động thủ, nhưng cũng la hai cái bàn tay mà thôi, mặc dù tính vũ nhục cực mạnh, nhưng tổn thương không lớn, cho nên Tô Nhân Hổ muốn kiện anh, cũng không có đầy đủ chứng cứ.
Một mặt khác, Tô Nhân Hổ dẫn một đám người, chẳng những tự tiện xông vào nhà dân, hơn nữa còn cầm súng trái phép, tình huống như vậy, e rằng cần phải điều tra từ từ, chậm rãi giải quyết.
Nếu như giải quyết không được, như vậy bọn hắn, rất có thể phải vào trong thiên lao, ngồi xổm đếm chân gián tới mấy năm.
"Bùi tiểu hữu, đây vốn là chuyện của Tô gia chúng ta, nghĩ không ra, lại liên lụy tới ngài. . ."
Bùi Nguyên Minh đi ra khỏi cổng đồn cảnh sát, người Tô gia đã sớm chuẩn bị kỹ càng, thật nhanh đi tới.
Tô Mục hướng về phía Bùi Nguyên Minh nhẹ gật đầu, một mặt phức tạp.
Một bên Tô Văn Nhã cũng là nói khẽ: "Bùi Nguyên Minh, ngài mặc dù lợi hại, nhưng là nhị ca này của tôi, là một người không có đạo đức, không có điểm mấu chốt, là người vì mục đích, mà không từ bất cứ thủ đoạn nào."
"Ngài cần gì phải cùng hắn, không qua được như vậy a?"
Ngược lại là Tô Nhân Báo cười nói: "Sư muội, em cũng không biết rồi a? Gia Luật bá đạo có một đệ tử, gọi là cái gì Nguyễn Hạo Bắc, lần trước. . ."
"Đi."
Tô Nhân Báo nói còn chưa dứt lời, liền bị Bùi Nguyên Minh ngắt lời, sau đó ánh mắt của anh, rơi xuống trên thân Tô Mục.
"Tô Lão, tôi liền nói ngắn gọn."
"Chuyện trước đó Tô Nhân Hổ nói, đến cùng là có mấy phần thật? Mấy phần giả a?"
Tô Mục hơi chần chờ, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Tô gia chúng ta, xác thực còn giấu ba viên Thiên Châu."
"Lại thêm viên lục nhãn Thiên Châu, bây giờ bị đồn cảnh sát tạm giữ, một viên trong tay cậu, cùng viên mạn đà la Thiên Châu."
"Cũu nhãn Thiên Châu trong truyền thuyết, xác thực có sáu viên, cùng Tô gia chúng ta, có liên quan nhất định."
"Ba viên Thiên Châu. . ."
Bùi Nguyên Minh nghe được số lượng này, lập tức đều có chút đau đầu.
"Tô Lão, hiện tại chuyện của cũu nhãn Thiên Châu, liên quan quá rộng, chuyện này mặc kệ thật hay giả, mọi người cũng không thể công nhận."
"Mặt khác, ba viên Thiên Châu trong tay kia, nên mau chóng buông bỏ."
"Vật về nguyên chủ cũng tốt, quyên tặng cho tam đại chùa Địa Tông cũng được."
"Tóm lại, nhất định phải làm cho mọi người biết, ba viên Thiên Châu này, mặc dù đã từng tại trong tay Tô gia của ông, nhưng là hiện tại, lại cùng Tô gia của ông, không có nửa xu quan hệ."
Tô Mục hơi sững sờ, nói: "Đã hiểu."
"Nếu như Bùi tiểu hữu cậu cần. . ."
Bùi Nguyên Minh ngắt lời, nói: "Tôi xác thực, có suy nghĩ tập hợp đủ bộ, cũu nhãn Thiên Châu."
"Nhưng là, hiện tại ông đem Thiên Châu giao cho tôi, lại không có bất kỳ cái ý nghĩa gì, dạng này, chẳng những không có cách nào giải quyết vấn đề, sẽ còn để Tô gia của ông, triệt để lâm vào trong hiểm cảnh."
"Đúng rồi, ông hãy làm nghi thức quyên tặng, nhất định phải được vạn chúng chú mục, nhất định phải đường đường chính chính."
"Nhất định phải làm cho mọi người biết, Tô gia của ông, từ đây cùng cũu nhãn Thiên Châu, không có bất cứ quan hệ nào."
Nói đến đây, Bùi Nguyên Minh ánh mắt liền rơi vào bầu trời đêm bên ngoài.
"Bằng không mà nói, nói không chừng, tôi đều không gánh nổi Tô gia của ông."