Chương 492
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Con người của tôi không thích công việc cho lắm, tôi thích để vợ tôi nuôi tôi.” Giọng điệu Bùi Nguyên Minh bình thản làm cho ba người Trịnh Tùng ở phía đầu dây bên kia tức giận đến nỗi suýt nữa trợn trắng mắt. Lần đầu tiên nhìn thấy một kẻ ăn bám lại còn dám lẽ thắng khí hùng như vậy, đây chính là miễn cưỡng ăn cơm chùa trong truyền thuyết đó sao.
“Được, vậy cậu nói xem rốt cuộc hai người muốn điều kiện như thể nào?”
Trịnh Tùng vẫn kìm chế tính tình của mình như cũ.
Ông ta sợ giọng điệu của bản thân không tốt sẽ làm cho Bùi Nguyên Minh cúp điện thoại. “Điều kiện rất đơn giản, người nào đuổi cô ấy thì bảo người đó đến mời cô ấy về!”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
“Được, tôi là người đuổi nó vậy tôi sẽ tự mình đến mời nó về!”
Trịnh Tùng nói thật nhanh.
Bùi Nguyên Minh cười nhạo: “Bác cả thật sự cho rằng tôi là một thằng ngu sao? “Nếu như bác cả ở trong nhà họ Trịnh có quyền lực như vậy thì bây giờ còn cần phải gọi điện thoại cho tôi sao?”
“Bác cả bảo ông cụ đến mời đi, nếu không chúng tôi sẽ không trở Tút tút tút…
Thái độ của Bùi Nguyên Minh vô cùng cứng rắn.
Trịnh Tùng nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ sáng rồi, ông ta hoàn toàn không dám chậm trễ chỉ có thể nhanh chóng về nhà báo cáo việc này.
Ông cụ Trịnh cũng thức trắng cả đêm.
Lúc này ông ta nghe thấy Trịnh Tùng báo cáo thì thở hồng hộc suýt nữa thở không ra hơi.
“Cái gì? Thằng con rể đưa tới tận nhà kia thật sự nói như vậy sao?”
“Nó chỉ là một đứa mà chúng ta có thể đuổi ra khỏi nhà bất cứ lúc nào, vậy mà lại dám đưa ra điều kiện như vậy!”
về.”
“Nó đang muốn tìm chết sao!?”
Lúc này ông cụ Trịnh cảm thấy bị sỉ nhục.
Tay của ông ta không ngừng run lên, một bên là tôn nghiêm của ông ta một bên là gia sản của nhà của ông ta. Rốt cuộc thì trong lòng của ông ta cũng đã có câu trả lời rằng ông ta phải lựa chọn như thế nào. Cùng lúc đó ở trong phòng trang điểm trong Tràng Tiền Plaza.
Trịnh Tuyết Dương đang nghỉ ngơi đã tỉnh lại.
Lúc này cô nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ hơi kỳ lạ.
Từ sau khi tới Dương Thành dường như Bùi Nguyên Minh đã thay đổi trở thành người khác.
Hơn nữa những chuyện mà anh nói đều ứng nghiệm.
Người nhà họ Trịnh thể mà lại đến mời cô trở về? Đây rốt cuộc là tại sao? Trước đó lúc Bùi Nguyễn Minh ở thành phố Hải Dương mặc dù thỉnh thoảng cũng hung hăng càn quấy nhưng tuyệt đối sẽ không hung hăng càn quấy đến nước này.
Lúc nghe thấy anh nói bảo ông cụ Trịnh tự mình đến đón người về thì bản thân Trịnh Tuyết Dương cũng bị dọa sợ, cô theo bản năng kéo cánh tay của Bùi Nguyên Minh.
Ông cụ Trịnh vẫn luôn vô cùng uy nghiêm ngôi chỉ tay năm ngón ở trên ngai vàng bằng sắt giống như là vua của nhà họ Trịnh vậy. Nha họ Trịnh cũng luôn có cấp bậc nghiêm khắc, ông cụ Trịnh là một cái xiêng xích mà không ai có thể vượt qua được.
Sao ông ta có thể tự mình đến đây chứ? Bùi Nguyên Minh làm như vậy là đang chọc giận ông ta! Lúc này lại có một cuộc điện thoại gọi tới, lần này là Trịnh Chí Dụng.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Anh có gọi cũng vô dụng, trừ phi ông cụ tự mình đến mời người trở về nếu không thì quên đi.
Sau khi nói xong Bùi Nguyên Minh lai lần nữa cúp điện thoại.
Trịnh Tuyết Dương ở một bên khẽ nói: “Bùi Nguyên Minh, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì thế nhưng nhà họ Trịnh cũng đã nhượng bộ vậy chúng ta trở về là được.”
“Chỉ cần có thể phục chức vậy thì em cũng không cần phải đi tìm việc làm nữa” “Như vậy sao được? Họ dừng hạng mục ở thành phố Hải Dương của em vậy thì họ cũng phải bồi thường cho em chứ?”
Bùi Nguyên Minh cười.
“Hơn nữa anh cảm thấy lúc này người phải căng thắng chính là họ, tại sao chúng ta phải căng thẳng chứ?”
“Em cứ chờ đi, họ sẽ lại nhanh chóng gọi điện thoại tới…
” Quả nhiên vài phút sau khi Bùi Nguyên Minh nói tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên, Vẫn là Trịnh Chỉ Dụng, trong giọng nói của anh ta tràn đầy vẻ không còn cách nào: “Ông cụ vừa mới đồng ý, ngày mai ông ấy sẽ đến chỗ của hai người!”
“Địa chỉ ở đâu?”
“Tràng Tiền Plaza.” “Tràng Tiền Plaza? Hai người ở đó làm gì?”
“Việc này anh không cần biết, các anh đến cửa chính rồi chúng tôi sẽ đi xuống.” Bùi Nguyên Minh cười nói.
Anh cũng không muốn để cho người nhà Trịnh biết Trịnh Tuyết Dương mua một phòng trang điểm sang trọng.
“Ông nội thật sự tự mình tới đây sao?”
Lúc này Trịnh Tuyết Dương cũng không còn tâm hỏi tới chuyện tối hôm qua mà nói với vẻ mặt tò mò.