Chương 349
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh ghét bỏ, nói: “Không được…”
“Cậu…”
“Gì mà cậu cậu tôi tôi, đồng hồ này của ông không phải giả chứ, làm sao tôi xài được?”
“Không phải cậu biết giám định đồng hồ cổ sao? Đồng hồ này là mẫu đầu tiên Rolex Daytona Paul Newman! Cậu đừng nói cho tôi là cậu không biết!” Trương Đình hừ lạnh nói.
Bùi Nguyên Minh cầm lấy đồng hồ nhìn vài lần, lại lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đây đúng là chiếc đồng hồ Rolex huyền thoại, là mẫu đầu tiên của Daytona, nhờ nam diễn viên người Mỹ nổi tiếng Paul Newman ở thập niên 80 mà nổi lên, tại buổi đấu giá ở Geneva, đồng hồ này từng được đấu giá lên tới bốn trăm hai chục tỷ!
Đây là vật đơn độc đẳng cấp hiếm có nhất trên đời, không ngờ lại rơi vào tay Trương Đình.
“Cái gì, đây là chiếc đồng hồ huyền thoại đó, tôi nghe nói rất nhiều người sưu tầm đồng hồ cổ đều muốn có được nó!”
“Giá trị của chiếc đồng hồ này, có thể mua được vài căn hộ hạng nhất ở thành phố lớn đó!”
“Hội trưởng Trương cũng thật hào phóng, vì để đấu với thằng ở rể này, ngay cả loại đồ này cũng có thể lấy ra.”
“Chỉ là việc này cũng chứng tỏ hội trưởng Trương nắm chắc mười phần! Tôi thấy, thằng ở rể này chỉ là cái bao cỏ!” Vào lúc này, Nạp Hoàng Chi ở bên cạnh nhíu mày nói: “Ông Trương, trước đây vì để có được chiếc đồng hồ này ông mất không ít công sức, ông bỏ được sao?”
“Đánh cược chưa chắc thua.” Trương Đình lạnh lùng nói,
Nạp Hoàng Chi gật đầu, không hề nói thêm cái gì.
Bùi Nguyên Minh cũng rất có hứng thú với đồ tốt như vậy, lúc này nghe vậy anh cười nói: “Vậy ông đừng hối hận.”
Trương Đình cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp đi tới trước bức tranh tỉ mỉ quan sát, tất nhiên, lúc này ông nhất định sẽ dốc hết toàn lực ứng phó, cố gắng giẫm nát Bùi Nguyên Minh dưới chân mình.
Cần thận xem xét một lúc sau, Trương Đình chậm rãi nói: “Mọi người đều biết, Đường Bá Hổ là người nổi danh tài hoa, không chỉ là họa sĩ, còn là nhà thơ, nhà thư pháp.”
“Cho nên bức tranh của ông ta, vừa có khí chất mạnh mẽ của thời Nam Tổng, vừa có khí chất tao nhã của văn nhân.”
“Mà bức ‘Hồ Gầm Sơn Cư Đồ’ này lại hoàn mỹ thể hiện điểm này.”
“Con hổ trong bức tranh, đường cong lực bút mạnh mẽ cực kỳ cứng cáp, miêu tả đặc điểm của hổ vô cùng nhuần nhuyễn.”
“Ngọn núi bên cạnh, lại khiến cho người ta cảm giác tao nhã phóng khoáng.”
“Nhìn tổng thể, bức tranh này linh hoạt sinh động, có mười phần phong độ của người trí thức, rất phù hợp với tính cách của Đường Dần.”
“Hơn nữa chất liệu gỗ của cuộn tranh này, cũng là một loại cầm bạch đặc trưng của thời Minh, cho nên, bức tranh này chắc chắn là thật.”
Trương Đình rung đùi đắc ý nói.
Nghe được lời nhận xét như vậy, người chủ đem bức “Hổ Gầm Sơn Cư Đồ” ra, giờ phút này vẻ mặt toàn là vui sướng. Nếu tranh này là thật, giá cả ít nhất cũng hơn ba tỉ!
Mà lúc này khắp nơi xung quanh cũng vang lên tiếng trầm trồ!
Hội trưởng Trương Đình không hổ là nhân vật cấp bậc thầy!
Cao thủ! Tuyệt đối là cao thủ!
Phân tích cực kỳ cặn kẽ!
Khó trách ông ta có thể trở thành hội trưởng hiệp hội giới đồ cổ của thành phố Hải Dương.
Với ánh mắt như vậy, cũng không phải người trẻ tuổi kia có thể so sánh được.
Một ít nhà sưu tầm hơi biết giám định bảo vật, trong nhà cất chứa không ít đồ cổ, giờ đây đầy mặt ngưỡng mộ không ngừng gật đầu.
Trong bọn họ có không ít người đã nghiên cứu tranh cổ nhiều năm, tất nhiên có một ít năng lực.
Chỉ có điều so sánh với hội trưởng Trương thì không là gì cả.
Chỉ có thể nói khả năng giám định bảo vật này, ở thành phố Hải Dương là độc nhất vô nhị.
Ngay lúc này, Trương Lăng đắc ý dào dạt nói: “Thầy của tôi mới thật sự là người trong nghề, người bình thường có thể nói ra được những chỗ tinh túy nhất của bức tranh sao?”
Trương Đình nhìn gã một cái, nhíu mày nói: “Trương Lăng, đây là chỗ nào? Không được khoe khoang lung tung!”
“Vâng, thưa thầy, con sai rồi!”
Hai thầy trò này, kẻ xưởng người họa, nhìn thì thấy cực kỳ khiêm tốn, nhưng như vậy trái lại khiến bọn họ có vẻ nho nhã lễ độ, thâm tàng bất lộ.
So với Bùi Nguyên Minh kiêu ngạo, trong mắt mọi người chỉ là đồ vô dụng, vậy mà còn dám so sánh với thầy Trương Đình?
Lúc này, xung quanh lại vang lên những tiếng khen tặng. “Hội trưởng Trương không hổ là cấp bậc thầy!”
“Trình độ giám định tranh chữ, tuyệt đối là cấp bậc chuẩn mực của quốc gia!”
“Thầy Trương nhỏ cũng rất giỏi, có người thầy tốt như thế, trở thành bậc thầy giám định bảo vật, nhanh thôi!”
Mà thấy cảnh tượng như vậy, một đám người nhà họ Trịnh vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Trịnh Thu Hằng không có đầu óc nói thẳng ra: “Hội trưởng Trương quá giỏi, loại việc này cũng không phải thằng ở rể nhà chúng tôi có thể so sánh được! Nó chỉ huênh hoang lung tung thôi, không có một chút năng lực gì!”
Lời này nói ra, bốn phía đều vang lên tiếng cười.
Nhà họ Trịnh này thật sự thú vị, trong trường hợp này, dù cho trong dòng họ có mâu thuẫn gì, đều phải cùng nhau đối mặt với người ngoài mới đúng.
Nhưng nhà họ Trịnh lại giúp đỡ người ngoài chèn ép Bùi Nguyên Minh?
Tên ở rể Bùi Nguyên Minh này, rốt cuộc ở nhà họ Trịnh bị ghét đến thế nào vậy?
Vẻ mặt Nạp Nhã Lan thay đổi mấy lần, muốn thay Bùi Nguyên Minh nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Hơn nữa, vợ Bùi Nguyên Minh Trịnh Tuyết Dương đang ở đây, cô là người ngoài lên tiếng, thích hợp sao?
Vào lúc Nạp Nhã Lan đang rối rắm, lúc này tầm mắt Trương Lăng lần thứ hai rơi xuống trên người Bùi Nguyên Minh, giọng nói có vẻ châm chọc.
“Bùi Nguyên Minh, thầy của tao đã giám định ra bức ‘Hồ Gầm Sơn Cư Đồ” là thật, không biết mày có cần bổ sung chỗ nào không?”
“À, tao quên mất, thầy tao đã nói mọi thứ ra hết rồi, nếu mày chỉ lặp lại lần nữa những gì ông ấy nói, thì khỏi phí sức, bọn tao cũng không thích nghe.”