“Bác gái, chị, về sau nếu gặp chuyện gì khó giải quyết cứ đến tìm cháu, cháu sẽ giúp hết sức mình.” Ngụy Thanh mim cười nói.
Lữ Lâm cũng ra vẻ tán thành, gật đầu nói: “Anh Tuấn, đứa nhỏ này thật sự có năng lực đấy, tương lai tuyệt đối sẽ trở thành một tướng giỏi trong quân đội, chuyện thăng chức chỉ là việc trong nay mai!”
Thanh Nhã cười nói: “Những người được tôi coi trọng chẳng lẽ lại không tài giỏi sao?”
“Lúc này cậu ấy muốn vào trong doanh trại, lại còn là doanh trại Quý Đức, chỉ cần vào được đó, về sau cậu ấy nhất định sẽ là người thống lĩnh doanh trại đó!”
“Mọi người có biết, Đường Nhân Đồ là ai không?”
Trinh Tuấn biết người này, lập tức trả lời: “Đường Nhân Đồ, là thống lĩnh của doanh trại Quý Đức, đồng thời còn là chiến thần đứng đầu bốn đại quân khu ở Đà Nẵng nghe nói anh ta được coi như ngang hàng với thủ lĩnh hàng đầu của Đà Nẵng!”
“Ô, xem ra ông cũng có chút hiểu biết, về sau Ngụy Thanh chính là người thống lĩnh tài giỏi kế tiếp nhà họ Đường, mọi người cứ tưởng tượng mà xem, tương lai của cậu ấy sẽ mở rộng như thế nào!” Thanh Nhã cười vui vẻ nói.
Hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh liếc nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, sau đó lại nhìn nhau, cả hai nhìn vào mắt nhau rồi thở dài.
Sau đó hai vợ chồng bọn họ nói: “Tương lai của Ngụy Thanh vô cùng rộng mở!” Tuy nói như vậy, nhưng Trịnh Quân và Thanh Linh cảm thấy vô cùng chua xót, đều là đàn ông, thế nào lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ? “Phải nói là, con rể của hai người cũng khó có thể so sánh được với cậu ấy!” Lữ Lâm mở miệng nói.
Sắc mặt Trịnh Tuấn liền thay đổi, nói: “Em rể, em cũng không nên giễu cợt bọn anh như vậy, em có biết mỗi tháng con anh kiếm được bao nhiêu không? Cậu nhóc kia làm sao bì kịp!” “Ba! Ba nuôi! Hai người đừng nói chuyện linh tinh nữa! Chị và anh rể của con là người giỏi nhất!” Trịnh Khánh Vân khó chịu nói, theo bản năng cô ta nhích người đến gần Bùi Nguyên Minh hơn, dùng vẻ mặt sùng bái nhìn anh.
Ngụy Thanh đang cảm thấy tự đắc, hưởng thụ sự khen ngợi của mọi người, giờ phút này trong lòng anh ta lại vọt lên một ngọn lửa tức giận.
Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Trịnh Khánh Vân liền coi trọng người phụ nữ này, Lữ Lâm và Thanh Nhã hẹn anh ta đến gặp mặt Trịnh Tuấn và Thanh Linh chính là để nói chuyện hôn sự của hai bọn họ.
Vậy mà, Trịnh Khánh Vân lại chưa từng thích Nguy Thanh, thậm chí còn chưa từng cười với anh ta một cái, chưa từng có nửa điểm hòa nhã đối với anh ta.
Hiện tại cô ta lại có thể dùng ánh mắt sùng bái đối với anh rể, bảo anh ta làm sao có thể không tức giận? “Khánh Vân, con bị cậu ta lừa gạt? Con thực sự nghĩ cậu ta có bản lĩnh sao? Cậu ta cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi!” Lữ Lâm không một chút lưu tình mà vạch trần gốc gác của Bùi Nguyên Minh. “Đúng vậy, đúng vậy, Bùi Nguyên Minh sao có thể so sánh với Ngụy Thanh cơ chứ?”
Trịnh Tuấn và Thanh Linh cũng mở miệng nói.
Nếu Lữ Lâm với Thanh Nhã đã nói như vậy, cho dù Bùi Nguyên Minh không phải đồ bỏ đi, thì cũng nhất định là đồ bỏ đi!
Huống hồ Bùi Nguyên Minh chính là đồ bỏ đi thật!
Trịnh Khánh Vân còn muốn nói gì đó, nhưng Bùi Nguyên Minh lại khẽ chạm vào tay cô ta, ý bảo cô ta không cần nói gì cả.
Một màn thân thiết này bị Ngụy Thanh nhìn thấy. Một giây sau, Ngụy Thanh nghiến răng nghiến lợi, nổi trận lôi đình.
Tuy nhiên anh ta cũng là người biết kìm nén cảm xúc cá nhân, cho nên rất nhanh liền bình ổn lại cảm xúc, cười nói: “Chú Lâm, dì Nhã, ngày kia là buổi đánh giá nhập ngũ tại doanh trại Quý Đức của bọn cháu, cháu đang nghĩ muốn mời chú dì đi thăm doanh trại…”
“Nếu có dịp, còn có thể gặp mặt thống lĩnh họ Đường của chúng cháu!” “Nếu như có thể gặp được thống lĩnh họ Đường đó, về sau có rất nhiều chuyện đều có thể giải quyết chỉ bằng một cuộc điện thoại!”
Cuộc tuyển chọn nhập ngũ của doanh trại Quý Đức, thật ra chính là cho phép người nhà của quân sĩ tham gia, thực ra Ngụy Thanh muốn để cho bố mẹ anh ta đi cùng.
Nhưng giờ phút này lại nhường lại cơ hội đó cho hai người Thanh Nhã và Lữ Lâm. “Đúng rồi, tôi còn nghe được tin tức, Thế Tử Minh, người đã lâu không xuất hiện cũng sẽ tham dự buổi khảo sát nhập ngũ…” “Cái gì?”
Mọi người có mặt ở đây đều chấn động, Thế Tử Minh cũng sẽ đến? Đây là tình huống gì chứ?