Dương Huyền Trân ngưng trọng nói: "Quả nhiên là nhằm vào tôi."
"Lần này tôi đã thu hồi thành công một tỷ khoản nợ khó đòi, kéo lại mấy phần hao tổn ban đầu cho đại phòng của chúng tôi."
"Chỉ cần cho tôi thêm một chút thời gian, và tôi có thể biến mọi hoạt động kinh doanh của đại phòng từ lỗ thành lãi."
"Cộng với thông điệp rằng Ông nội tôi đã được anh chữa khỏi, nó vẫn được lan truyền."
"Cho nên Nhị Phòng, Tam Phòng bây giờ rất kiêng kỵ với tôi."
"Bọn hắn sợ rằng, nếu tôi triệt để quật khởi, như vậy bọn hắn liền mất đi cơ hội nắm giữ Dương gia."
"Và tôi không có nhiều điểm yếu, nhưng Khả Khả lại là một trong số đó."
" Xuống tay với cô ấy, đó là diều đương nhiên."
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút nói: "Người động thủ là Lý gia Lý Tiểu Bảo."
“Lý Tiểu Bảo, kết bái huynh đệ với như thế Tam Phòng Dương Hạo Nam.” Dương Huyền Trân hừ lạnh một tiếng.
"Bùi Thiếu, đừng lo lắng, chuyện này sẽ không trôi qua."
"Tôi nhất định sẽ để Tam Phòng, trả cái giá xứng đáng cho việc này."
Bùi Nguyên Minh trêu chọc: "Vì tôi đang ở Tân Thành, nên nếu cần giúp đỡ thì hãy lên tiếng."
"Tôi không phải con rể Dương gia của sao?."
Dương Huyền Trân ánh mắt hơi lóe lên, khóe miệng hiện lên ý cười nói: "Bùi Thiếu, thật có hứng thú với chuyện này sao?"
"Nếu Bùi Thiếu Hữu có hứng thú với chuyện này, Huyền Trân hoàn toàn có thể lấy thân báo đáp."
"Còn tôi cũng hứa, về sau Dương gia đều là của Bùi Thiếu, anh có tiếng nói cuối cùng."
" Tôi chỉ phụ trách trong nhà giúp chồng dạy con…."
"Khụ khụ khụ ——"
Dương Huyền Trân chưa kịp nói xong, Bùi Nguyên Minh đã ho khan vài tiếng, thần sắc lúng túng nói: "Trò đùa trò đùa, Dương bang chủ, đừng để trong lòng."
"Nhưng tôi vẫn nói như vậy, nếu cô cần giúp đỡ thì cứ lên tiếng."
Trong mắt Dương Huyền Trân thoáng qua một tia thất vọng, sau đó nàng nở nụ cười xinh đẹp nói: "Người khác nói Bùi Thiếu anh là đồ cặn bã. Tôi vốn là không tin."
"Nhưng hiện tại xem ra, Bùi Thiếu, anh thật sự là đồ cặn bã không có thuốc chữa."
" Gặp người hoàn mỹ liền bỏ chạy, vô phương cứu."
Bùi Nguyên Minh khóe miệng giật giật, cảm thấy có chút không ứng phó được sự chế giễu của Dương Huyền Trân.
Người ta nói rằng, cái duyên của người đẹp, là điều khó chấp nhận nhất.
Dương Huyền Trân là một cao thủ dám yêu dám hận, Bùi Nguyên Minh quả thật vạn lần không dám trêu chọc.
Bùi Nguyên Minh lúc này đành phải chủ động chuyển đề tài, cưỡng ép nói: Tôia rồi nghe nói ý tứ của cô cùng Lê Thiếu Đông, Dương gia của cô hiện tại lo lắng cái gì?"
" Khu vực Nam Dương, lấy Nam Dương quốc làm trung tâm, Nam Dương quốc trừ hoàng thất bên ngoài, nhất thâm căn cố đế chính là tam đại gia tộc."
Dương Huyền Trân cũng không có ý giấu diếm.
"Lý gia, Nguyễn gia và Dương gia chúng tôi."
"Ngoài ra còn có Võ Minh cao cao tại thượng, cũng như rất nhiều gia tộc đệ nhị cấp cùng một số thế lực vừa và nhỏ khác, đã hình thành nên tình trạng hỗn loạn của Nam Dương."
"Mấy chục năm trước, Dương gia chúng tôi, Lý gia, Nguyễn gia tạo thế chân vạc, hình thành cấu trúc vững chắc của Nam Dương quốc."
" Thế lực khắp nơi, cũng lấy ba nhà chúng tôi làm trung tâm, không ngừng tranh đoạt."
" Mà hoàng thất cao cao tại thượng, thì đứng phía sau tấm màn thao túng hết thảy."
"Chỉ cần ba nhà chúng tôi không ngã, hoàng thất sẽ không ngã."
"Chỉ cần ba nhà chúng tôi một mực tranh đoạt, như vậy cũng vĩnh viễn không có khả năng xúc phạm đến lợi ích hoàng thất."
"Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi kể từ khi ông tôi trở thành chiến thần."
Bùi Nguyên Minh cau mày nói: "Dương gia độc tôn sao?"
Dương Huyền Trân thở dài một hơi, nói: "Cũng không khác là bao."
"Nhưng lúc đó, Dương gia chúng ta cũng không để ý khủng hoảng, mà là cảm thấy Dương gia sinh ra chiến thần, liền trấn áp Lý gia cùng Nguyễn gia."