Chương 1859:
Nhìn biểu cảm của Bùi Nguyên Minh, Thanh Hư đạo trưởng cảm thấy tên nhóc khốn nạn này là bị mình hù sợ.
Lúc này tư thái ông ta kiêu ngạo, lạnh lùng nói: “Biết tôi là ai rồi chứ?”
“Tôi nói cho cậu biết, nếu để tôi khó chịu, bảo Tư Đồ Chí Khang trở vê, như vậy có khả năng cậu sẽ chết ở ven đường bất cứ lúc nào đấy!”
“Bởi vì Chân Vũ Long đã phái Dương Định Siêu tâm phúc của cậu ta tới giải quyết cậu.”
“Nếu cậu muốn sống sót, còn không nhanh đồng ý với điều kiện của hội trưởng Uông!”
“Ô… Vậy tôi phải cảm ơn mười tám đời tổ tông của đạo trưởng trước rồi” Bùi Nguyên Minh cười tít mắt.
Sau đó anh tràn ngập hứng thú mở miệng nói: “Nếu đạo trưởng ông là sư bá của Linh Đan, hiện giờ mẹ cô ấy biến thành người sống thực vật lại là sư muội của ông.”
“Nếu là như vậy, quan hệ giữa các người hẳn là rất tốt?”
“Vậy bây giờ tôi tranh thủ quyền lợi thay Linh Đan, là muốn cho cô ấy và mẹ cô ấy một lời giải thích”
“Vì sao ông phải ra mặt ngăn cản?”
“Chuyện này tôi không hiểu, vẫn mong đạo trưởng ông cho tôi một lời giải thích “
Thanh Hư đạo trưởng hừ lạnh một tiếng, tư thể như cao nhân thế ngoại, hừ lạnh nói: “Linh Đan là sư điệt của tôi, đương nhiên là tôi cưng chiều con bé!”
“Nhưng chính vì cưng chiều con bé, tôi mới không hi vọng con bé bị một tên khốn nạn không biết chui từ đâu ra mê hoặc, ngay cả ba của mình cũng dám đối đầu!”
“Nếu cậu che chở cho Linh Đan không bị thương, tôi chắc chản sẽ giúp cậu.”
“Nếu cậu tranh thủ quyền lợi thay Linh Đan, tôi cũng sẽ cảm ơn cậu.”
“Nhưng người tham lam, cuông vọng như cậu, chẳng những đòi tiền, muốn vị trí tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Uông, còn có một cái không hiểu gì gọi là lời giải thích! Đây là đang càn quấy!”
“Tôi tuyệt đối không đồng ý!”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tiền bạc, tôi chướng mắt, tôi cũng không định lấy”
“Vị trí tổng giám đốc là cho Linh Đan, để cô ấy lên nằm quyền là lẽ đương nhiên!”
“Còn chuyện mẹ của Linh Đan, từ một người vô cùng khỏe mạnh, chỉ trong thời gian ngắn lại biến thành người sống thực vật, chẳng lẽ ông cảm thấy trong chuyện này không có bất cứ vấn đề gì sao?”
“Tôi muốn một câu trả lời, muôn một lời giải thích, chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên ư?”
“Hay là nói, đạo trưởng ông biết chuyện này liên lụy ra rất rộng, cho nên không dám để tôi kiểm chứng?”
“Hoặc là người bị sát hại thành người sống thực vật, còn không thể đòi lại một lời giải thích?”
Thanh Hư đạo trưởng tức tới mức mí mắt giật giật, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Người trẻ tuổi, cậu đừng ầm ïnữa!”
“Cũng đừng nên lãng phí võ mồm ở đây!
“Tóm lại chuyện hôm nay, do tôi quyết định Bùi Nguyên Minh từ chối cho ý kiến: “Do ông quyết định?”
“Đúng vậy!” Thanh Hư đạo trưởng lạnh lùng mở miệng: “Cho cậu ba trăm năm mươi tỷ, cậu phụ trách chữa khỏi cho bà Uông!”
“Chữa trị được, cầm tiền cút đi!”
“Không chữa trị được, tự phế một tay!”
“Còn bên Linh Đan, cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Uông trong tay con bé nhất định phải không ràng buộc chuyển cho hội trưởng Uông”
“Tối nay con bé phải về nhà, chuẩn bị sẵn sàng gả cho thế tử Chân: “Đây là câu trả lời tôi cho con bé!”
“Cũng là chuyện người làm sư bá như tôi quyết định thay con bé!”
Thanh Hư đạo trưởng bày ra biểu cảm đương nhiên, giống như lúc này tất cả mọi chuyện đều đã được giải quyết.
Bùi Nguyên Minh nheo mắt, chậm rãi nói: “Ba trăm năm mươi tỷ cứu Kim Tuyết Ngọc? Không cứu được thì tự phế một tay?”
“Tất cả cổ phần đều chuyển cho Uông Vĩ Thành, còn phải về nhà gả cho Chân Vũ Long?”
“Đây là quyết định của ông? Cũng là câu trả lời ông cho Linh Đan à?”
“Tên nhóc lưu manh này! Tôi đã nói như vậy, cậu còn bắt tôi nói lại bao nhiêu lần nữa?” Vẻ mặt Thanh Hư đạo trưởng rét lạnh: “Tôi là sư bá của con bé, mọi chuyện tôi làm đều vì tốt cho con bé mà thôi!”
“Còn cậu nữa, đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!”
“Ở nơi như thủ đô, Thanh Hư đạo trưởng tôi là pháp luật, tôi định đoạt, cậu hiểu không?”