Thủ đoạn của Bùi Nguyên Minh nhìn thì đơn giản, nhưng lại một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Nghĩ đến điều này, ông Philip không khỏi giơ ngón tay cái lên: "Người phương Đông huyền diệu, thật thần kỳ!"
Nghe được lời ông Philip nói, Nguyễn Thiên Mạch sửng sốt một hồi, cô không nghĩ tới Bùi Nguyên Minh lại có khả năng này.
Còn Nguyễn Khả Khả thì sững người một lúc, đuổi theo Bùi Nguyên Minh đi ra, trong tiềm thức nói: "Bùi Nguyên Minh, anh ăn món này ở đâu vậy?"
Bùi Nguyên Minh quay đầu lại, cười nói: " Ta làm thế nào có khả năng nếm qua?"
"Đó chỉ là một blogger nổi tiếng trên Internet, đến từ đế chế mặt trời không bao giờ lặn đã chia sẻ nó trên Internet."
Nghe được những gì Bùi Nguyên Minh nói, Nguyễn Khả Khả khựng lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ thất vọng.
Cô vốn tưởng rằng, Bùi Nguyên Minh có chút giấu diếm thân phận.
Giữa hai người, biết đâu còn có cơ hội.
Nhưng bây giờ, cho dù Bùi Nguyên Minh có lợi hại hơn nữa, anh cũng chỉ là một đầu bếp may mắn bán thuốc Đông y mà thôi.
Thân phận của hai người, vẫn không hợp ...
...
Sau khi rời khỏi khách sạn Tân Thành, Bùi Nguyên Minh trở lại cửa hàng, tiếp tục chuẩn bị cho Dương thị Bạch Dược khai trương.
Anh cũng yêu cầu Giang Ngọc Yến, từ phân hội cảng cược Long Môn Hong Kong, tạm thời cử một vài đệ tử biết các loại thuốc của Trung y, để chuẩn bị một số mẫu thử.
Dương Huyền Trân mặc dù nhận đả kích, tinh thần không tốt, vẫn muốn một tấc cũng không rời để bồi tiếp Dương Đế Minh, nhưng vẫn phái người tới trợ thủ cùng Bùi Nguyên Minh.
Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Khả Khả trong lòng có chút áy náy, cũng lần nữa tới cửa hàng giúp đỡ, không chỉ tìm phóng viên tới làm tuyên truyền, còn giúp làm cho Bùi Nguyên Minh một ít biển qc.
Bùi Nguyên Minh một trận cự tuyệt, nhưng Nguyễn Khả Khả lại cảm thấy Bùi Nguyên Minh quá cẩn thận, còn đang xoắn xuýt với những điều mà Nguyễn Thiên Mạch khiển trách.
Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, chỉ có thể tùy ý Nguyễn Khả Khả giày vò.
"Bùi Nguyên Minh, cùng tôi đi võ đạo quán một chuyến!"
Chiều ngày hôm sau, mọi việc trong cửa hàng cơ bản đã giải quyết xong, chỉ còn chờ khai trương.
Nguyễn Khả Khả không có việc gì, liền chuẩn bị lôi kéo Bùi Nguyên Minh đi chơi.
Bùi Nguyên Minh thở dài nói: "Cô tới đó làm gì?"
"Anh không biết, Nam Dương chúng ta võ đạo thịnh hành, rất nhiều người thích luyện quyền!"
"Võ đạo quán mà chúng ta đến, dưới trướng của Võ Minh ở Tân Thành."
"Chúng ta cùng nhau đi xem đi. anh sẽ giúp tôi chọn một lão sư tốt, đồng thời xem tôi học tốt cái gì?"
Nguyễn Khả Khả lay cánh tay Bùi Nguyên Minh, tỏ vẻ nếu anh không đi thì cô sẽ khóc.
Bùi Nguyên Minh nghe thấy Võ Minh ở Tân Thành, gật đầu nói: "Được, tôi cùng cô đi."
Vốn dĩ anh muốn từ chối, nhưng sau khi nghĩ lại, anh cũng muốn xem, sự khác biệt giữa cái gọi là Võ đạo quán dưới cờ Võ Minh Tân Thành và Võ đạo quán của Đại Hạ.
"Quá tốt!"
Nguyễn Khả Khả tỏ vẻ hào hứng.
" Chúng ta cùng đi!"
Nửa giờ sau, Bùi Nguyên Minh và Nguyễn Khả Khả đến võ đường Tân Thành.
Nơi này là tài sản của Võ Minh Tân Thành, ngày thường ngoài việc đào tạo đệ tử của Võ Minh Tân Thành, nơi đây còn chiêu mộ một số hoàn khố đại thiếu, mỗi tháng thu hàng trăm triệu.
Võ Minh ở nhiều nơi sẽ theo thói quen làm kiểu này, và những thứ họ dạy, về cơ bản là những võ đạo bình thường.
Chẳng hạn, Nguyễn Khả Khả hào hứng kể về khóa học cô ấy đã báo cáo, và đóng học phí một triệu.
Bùi Nguyên Minh nghe đại ý, mỗi tuần cần hai ba lớp dạy những kỹ thuật quyền pháp cơ bản nhất.