Chương 1670:
Lý Tú Quyên suy nghĩ một lát thấy cũng phải.
Người như Uông Khải Trạch, lương một năm cũng chỉ có bảy tỷ mà thôi.
Bùi Nguyên Minh muốn lương một năm ba tỷ rưỡi sao?
Nằm mơ giữa ban ngày đi! Cần gì vì loại chuyện không có khả năng xảy ra mà tiếp cục cãi nhau với Triệu Quốc Thái?
Vừa nghĩ tới đây, Lý Tú Quyên nhìn Bùi Nguyên Minh, kiêu ngạo nói: “Bùi Nguyên Minhi! Nếu là vậy, vậy thì cứ quyết định như thế đi!”
“Cậu còn không mau cảm ơn Thanh Hạm!”
“Tập đoàn Khai Sơn là công ty lớn nổi tiếng ở thủ đô, cổ đông đều là cấp cao của Long Môn phân hội thủ đô!”
“Cậu có thể đi vào đó làm, thì chính là sáng rọi cửa nhà, có thể viết vào trong gia phả để sau này khoe khoang!”
“Nhưng mà tôi nói cho cậu biết, tiến vào tập đoàn Khai Sơn, cậu phải nhớ kỹ thân phận của mình, đừng làm mất mặt Thanh Hạm, cũng đừng quấy rối Thanh Hạm!”
“Cậu có thể kiếm được tiền lương một năm ba tỷ rưỡi, chuyện ông Triệu tặng nhà cho cậu tôi không ngăn cản!”
“Cậu có thể đạt được tiền lương một năm ba mươi lăm tỷ, thì có thể theo đuổi con gái tôi!”
“Trước khi chưa đạt được điều kiện, hai chuyện này nghĩ cũng đừng nghĩ, biết chưa?”
Rất rõ ràng, mượn chuyện tập đoàn Khai Sơn, Lý Tú Quyên phá hủy hết con đường Bùi Nguyên Minh có thể tiến vào nhà họ Triệu.
Tuy Triệu Quốc Thái nghe hiểu lời Lý Tú Quyên nói, nhưng tiếp tục cãi vã không thích hợp, ông ta lập tức thở dài một hơi, nói: “Bùi Nguyên Minh, đi đi, đây là một nên tảng không tệ.
“Đợi cháu đi làm xong, chú còn có sắp xếp khác!”
Bùi Nguyên Minh chân chừ một lát, nhưng vẫn đứng dậy cười nói: “Cảm ơn chú dì, cảm ơn Thanh Hạm, vậy cháu sẽ thử xem”
Anh vốn không có hứng thú, nhưng thấy Triệu Quốc Thái quan tâm mình như vậy, anh chỉ có thể đồng ý, nếu không nhà bọn họ lại gà bay chó sủa.
Hơn nữa tập đoàn Khai Sơn là của mình, tính là cơ nghiệp đầu tiên của mình ở thủ đô này, đi vào tìm hiểu tình hình và vấn đề ở bên trong, sau này cũng thuận tiện chỉnh đốn.
Dù sao hiện giờ Hạ Vân không có ở bên cạnh, mọi việc đều phải dựa vào mình.
Vừa nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Minh nghĩ có Hạ Vân ở bên thật tốt.
Nhìn vẻ mặt rụt rè của Bùi Nguyên Minh, Triệu Thanh Hạm hơi bĩu môi.
Người này căn bản chính là tới tìm nhà mình nương tựa, kết quả không làm bộ làm tịch cái gì, thật sự làm mất hết mặt mũi đàn ông.
Cô ta vốn còn chưa tin Bùi Nguyên Minh là người ăn cơm nhão.
Bây giờ cô ta tin tưởng không nghi ngờ.
“Được rồi, mọi chuyện cứ định như vậy, mọi người ăn cơm thôi!”
Triệu Quốc Thái gọi Bùi Nguyên Minh đến nhà “Hôm nay tôi vì cậu nấu trứng luộc trong nước trà, còn nấu gà hầm nấm cho cậu nữa, cậu chậm rãi dùng đi!”
Lúc này Lý Tú Quyên nhìn chăm chằm Bùi Nguyên Minh liên tục cười mỉa.
“Đó đều là thứ tốt cậu đưa tới, hôm nay cậu ăn no bụng đi, ông Triệu nhà chúng tôi không nợ cậu gì nữa hết!”
“Cái gì? Gà hầm nấm sao?”
“Trứng luộc trong nước trà?”
Bùi Nguyên Minh hoảng sợ, lúc trước lúc anh đưa Hà Thủ Ô không giải thích, cảm thấy cả nhà Triệu Quốc Thái kiến thức rộng rãi, hẳn là nhận ra, kết quả coi Hà Thủ Ô như nấm mà hầm.
Chuyện này còn chưa tính, bánh trà Lâm Mạn Ni đưa là loại hạng nhất, có tiền cũng không mua được thứ đó, kết quả trực tiếp bị lấy làm luộc trứng…
“Sao thế? Ở nông thôn không có canh gà hầm nấm, còn không có trứng luộc nước trà sao?”
“Sao lại có vẻ mặt kinh ngạc như thế?”
Lý Tú Quyên cảm thấy khinh thường đối với phản ứng của Bùi Nguyên Minh.
“Hà Thủ Ô kia của cậu có mùi khai, tôi đều chẳng muốn ăn!”
“Còn có trà Phổ Nhĩ của cậu nữa, cứng như khối sắt, tôi đều chẳng muốn cạy ra, trực tiếp ném vào nấu luôn”