Chương 780
“Vậy sao? Đường đường là thế tử nhà họ Bùi, vậy mà cũng chung tình đến thế sao? Chỉ có một người phụ nữ mà thôi?”
Gương mặt Trịnh Tuyết Dương lộ rõ vẻ hiếu kỳ.
Bùi Nguyên Minh đầy ẩn ý nói: “Bởi vì người phụ nữ của anh ta, đối với anh ta mà nói rất quan trọng.” “Nói như thế anh quen biết với thế tử nhà họ Bùi vậy.” Trịnh Tuyết Dương bĩu môi nói. “Đúng rồi, anh tuyệt đối đừng có nói cái gì mà anh chính là thế tử nhà họ Bùi, còn người phụ nữ đó chính là em. Có nói em cũng sẽ không tin đâu.”
Nhưng mà nếu như anh đã có hứng thú với thế tử nhà họ Bùi đến thế, buổi lễ của tập đoàn Thiện
Nhân diễn ra vào ba ngày sau anh đến tham gia giúp em đi.”
Trong lúc nói, Trịnh Tuyết Dương nhanh chóng lấy ra một tấm thiệp mời đưa cho Bùi Nguyên Minh.
Đây là thiệp mới mà tập đoàn Thiện Nhân gửi cho các công ty con thuộc tập đoàn, mời bọn họ đến tham gia buổi lễ hợp doanh của tập đoàn Thiện Nhân.
Vốn dĩ Trịnh Tuyết Dương cũng muốn đi, nhưng gần đây cô vì chuyện chuẩn bị hoàn toàn rời khỏi nhà họ Trịnh mà vô cùng bận rộn, không có thời gian để tham gia.
Nhưng buổi lễ này cô không đi thì cũng không được, cho nên cô định để Bùi Nguyên Minh thay mặt cô đến đó. “Được, đến lúc đó anh sẽ đi xem xem chuyện gì xảy ra.”
Bùi Nguyên Minh gật đầu nói.
Thực tế không cần Trịnh Tuyết Dương nói, anh cũng sẽ đến tham gia.
Ngoài ra, anh còn dự tính sẽ đưa ba mẹ của Phùng Văn Hạo cùng đến đó tham gia buổi lễ. Dù sao thì, những tài sản hiện giờ bị tập đoàn
Thiện Nhân chiếm lấy, trong đó cũng bao gồm tập đoàn Thiên Ý mà năm đó Bùi Nguyên Minh xây dựng lên dưới sự hỗ trợ của Phùng Văn Hạo.
Ba mẹ của Phùng Văn Hạo đương nhiên có tư cách đến xem thành tựu mà con trai mình đã xây dựng được.
Buổi tối ngày hôm đó, Bùi Nguyên Minh đến biệt thự Hoàng Gia một chuyến, bảo hai người họ chuẩn bị ba ngày sau đi cùng với anh. Không thể không thừa nhận, cuộc sống hiện giờ của hai người họ thực sự rất tốt, nếu đem so sánh với cuộc sống trước đây, quả thật như trên trời với dưới đất vậy.
Nghe đến việc năm đó con trai mình đã hỗ trợ Bùi Nguyên Minh xây dựng lên tập đoàn Thiên Ý đã về tay Bùi Nguyên Minh, hai người cảm thấy giống như đã thay con trai mình trút được một nỗi giận.
Hai người họ đều bật khóc, nước mắt giàn giụa.
Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, anh đã nợ hai người họ quá nhiều, đến lúc đó cổ phần của tập đoàn Thiện Nhân nhất định phải chia cho hai người họ một phần. Đây là tấm lòng của anh, cũng là bồi thường cho những gì anh nợ họ. Buổi tối, khi Bùi Nguyên Minh nhà, Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều đến.
Còn Trịnh Khánh Vân đã đến trường rồi, có lẽ mấy ngày này sẽ không nhìn thấy bóng dáng cô ta.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đến, hai người Trịnh
Tuấn và Thanh Linh đều có chút căng thẳng, nhưng mà bọn họ rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Trịnh Tuấn cười nói: “Bùi Nguyên Minh, con trở về thật đúng lúc, ba có chuyện này muốn để cho con mai đi xử lý một chút.” Bùi Nguyên Minh có chút sững sờ, nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên Trịnh Tuấn nói có chuyện muốn anh làm.
Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng anh vẫn gật đầu.
Trịnh Tuấn tiếp tục nói: “Mẹ con có một người em họ, lúc trước vẫn luôn sống ở Mỹ, gần đây đã trở về để thăm họ hàng.” “Bọn họ nói muốn đi vịnh Haf Moon chơi, nhưng đúng lúc hai ngày này ba và mẹ con đều không có thời gian, hay là con và Tuyết Dương qua đó trước. Hai ngày sau ba mẹ sẽ đến đó sau, thế nào?”
Bùi Nguyên Minh nhìn Trịnh Tuyết Dương ở bên cạnh một cái, thấy cô không phủ nhận, cũng khẽ gật đầu coi như đồng ý.
Trịnh Tuấn và Thanh Linh trở về trả mình.
Thanh Linh hơi căng thẳng nói: “Chồng, lần này thực sự sẽ thuận lợi chứ?” “Có lẽ thế, dù sao thì mẹ em cũng đã đưa ra mệnh lệnh rồi, nhất định phải khiến cho người con rể này và Tuyết Dương li hôn, nếu như chúng ta không sử dụng chút mánh khóe, thì làm sao mà thành công được?”
Trịnh Tuấn thở dài nói.
Thanh Linh thở ra một hơi, tính cách của Trịnh Tuyết Dương quả thực quá bướng binh, con bé có cách nghĩ của bản thân, không phải kiểu ba mẹ có thể nói gì cũng được.
Nếu như không phải vậy, người làm mẹ như bà ta hà tất phải sắp xếp những chuyện này.