Mục lục
Chàng rể quyền thế – Bùi Nguyên Minh (full) – Truyện tác giả: N-H
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang khi nói chuyện, Thẩm Võ Hải chỉ vào Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: "Đứng lên cho Lão Tử, ngẩng đầu lên."

Một đám mỹ nữ nhìn thấy cảnh này, mỗi một người đều là toàn thân như nhũn ra, quá bá khí!

Thẩm minh chủ thật bá khí, đây mới là chân nam nhân!

Bùi Nguyên Minh bắt chéo hai chân, hai tay khoanh lại, thần sắc đạm mạc ngẩng đầu quét nhìn Thẩm Võ Hải một chút, trong mắt đều là khinh thường.

Cảnh tượng này khiến một nhóm nam nữ người tung cẩu khịt mũi coi thường.

Móa nó!

Thời điểm nào rồi mà vẫn còn giả bộ!

Gia hỏa này không biết chữ chết viết thế nào sao?

Lê Thiếu Đông cũng cười gằn nói: "Họ Bùi, là thời điểm nào rồi, ngươi còn giả vờ giả vịt!"

"Ngươi muốn chết sao! ?"

Nhưng là giữa toàn trường đang tức giận, cuối cùng Thẩm Võ Hải cũng nhìn rõ mặt Bùi Nguyên Minh.

Trong nháy mắt này, hắn lại toàn thân hơi chấn động một chút, sắc mặt khó coi vô cùng.

Hắn là minh chủ Tân Thành Võ Minh, làm sao có thể không biết tướng mạo của Bùi Nguyên Minh.

Dù sao, đây cũng là tin tức mà Võ Minh Nam Dương đặc biệt gửi tới cho hắn cách đây không lâu, yêu cầu hắn không những không được đắc tội người này, hơn nữa còn phải tạo mọi thuận lợi cho người này.

Mặc dù chưa tận mắt nhìn thấy Bùi Nguyên Minh ra tay, nhưng Thẩm Võ Hải cũng đã biết được bản lĩnh kinh khủng, và chiến tích kỷ lục của Bùi Nguyên Minh.

Trong nháy mắt này, Thẩm Võ Hải không để ý tới chu vi có bao nhiêu người, cũng không đoái hoài tới, cái gì mặt mũi hay không mặt mũi.

Vội vàng kiềm chế sự bá khí của mình, một đường chạy chậm tới chỗ Bùi Nguyên Minh, buông thõng hai tay, trầm giọng nói: " Võ Minh Tân Thành Thẩm Võ Hải, hân hạnh được gặp Bùi Tuần Sứ!"

Nam Dương Võ Minh, phong cho Bùi Nguyên Minh chức Tuần Sứ, cũng không phải hư danh.

Bên trên giám sát minh chủ, dưới xem xét vạn dân, câu nói này cũng không phải chỉ là nói suông.

" Xem ra, Thẩm minh chủ tin tức coi như linh thông, thế mà nhận biết mặt mũi của ta."

Bùi Nguyên Minh cười cười, vươn tay vỗ một cái trên mặt Thẩm Võ Hải.

" Có điều, ta không nghe lầm, thẩm Đại minh chủ chuẩn bị ở trước mặt ta, ỷ thế hiếp người."

"Ta không biết ngươi lấy sức mạnh gì khiêu chiến, lấy chổ dựa gì để hiếp người?"

Đối mặt với nụ cười của Bùi Nguyên Minh, mí mắt Thẩm Võ Hải nhảy loạn xạ.

Dù sao hắn cũng biết rõ, người trước mặt là một vị mà hắn vô luận như thế nào đều đắc tội không nổi.

Trong nháy mắt này, Thẩm Võ Hải không cần suy nghĩ, thuận tay tát chính mình một cái.

"Bốp!"

"Là lỗi của tôi!"

Nhìn thấy cảnh này, Lê Vĩnh Xương và Lê Thiếu Đông đều ngẩn ra, vẻ mặt khó tin, trong lòng cũng chấn động.

Thẩm Võ Hải, thế mà tự mình đánh mặt mình?

Bọn hắn không có nghe thấy ba chữ Bùi Tuần Sứ, lúc này đều nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.

Bọn hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi, tại sao lại xảy ra cảnh tượng này.

Đứng trước Bùi Nguyên Minh, chính là Thẩm Võ Hải!

Minh chủ của Võ Minh Tân Thành!

Một đại nhân vật lừng lẫy nổi danh Tân thành, có thể cùng Nam Dương tam đại gia tộc, địa vị ngang nhau!

Mà một đại nhân vật như vậy, khi nhìn rõ mặt Bùi Nguyên Minh, thế mà cho mình ăn một bàn tay?

Chính xác thì điều gì đã xảy ra ở đây?

Lê Vĩnh Xương giờ phút này vô thức nói: "Minh chủ, tiểu tử này chính là một tên ăn bám nhà quê, ngài tại sao lại tát chính mình ở trước mặt hắn?"

"Bốp!"

Không đợi Lê Vĩnh Xương nói xong, liền thấy được Thẩm Võ Hải trở một bàn tay, trực tiếp đem Lê Vĩnh Xương quăng bay đi.

Lê Vĩnh Xương lại lần nữa cắm đầu vào tường đá cẩm thạch, hồi lâu không dậy nổi: " Minh chủ, ngàilàm gì đánh ta?"

Những nam thanh nữ tú khác cũng kinh ngạc nhìn cảnh này, không hiểu gì cả, Thẩm Võ Hải rõ ràng là tới để hỗ trợ Lê gia, tại sao lại nện mình trước, sau lại trở tay quất bay Lê Vĩnh Xương.

Lê Thiếu Đông cũng vẻ mặt khó tin nói: "Thẩm minh chủ, ngài có phải là uống say quá rồi hay không? Ngài muốn đánh chính là tiểu tử này, không phải cha ta..."

"Bốp--"

Chưa kịp dứt lời, Thẩm Võ Hải lại tát mạnh tay, khiến Lê Thiếu Đông bay ra nện vào đầu Lê Vĩnh Xương, hai cha con trực tiếp ngồi vào một hàng ghế.

Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn cảnh này, trên mặt lộ ra ý tứ hàm xúc: "Thẩm minh chủ, xem ra uy danh của ngươi ở Võ Minh Tân Thành, uy tín cũng không được."

" Ngươi tát mình một bạt tai, người phía dưới không những không học theo, còn dám chất vấn ngươi?"

"Ta thất vọng về ngươi quá!"

Nói xong, Bùi Nguyên Minh liền đứng lên, thản nhiên nói: "Cửu Phong, chúng ta đi."

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh muốn đi, Thẩm Võ Hải mí mắt nhảy lên, ngay sau đó, hắn nghiêm nghị quát: " Vả miệng!"

"Huh! ?"

Toàn trường hơi sững sờ, trong giây lát não bộ như bị đoản mạch, họ không hiểu điều này có nghĩa là gì.

" Ta nói các ngươi vả miệng, nghe không hiểu sao?"

" Hay là cần ta tới giúp các ngươi!?"

Thẩm Võ Hải nổi giận gầm lên một tiếng, nháy mắt sau đó chợt xoay người, tát thẳng vào mặt một đệ tử Võ Minh Tân Thành đứng gần hắn.

Những đệ tử khác của Võ Minh Tân Thành hơi sững sờ, nháy mắt sau đó liền "Ba ba ba" bắt đầu tự vả vào miệng.

Thân ở Võ Minh tân thành, kỷ luật nghiêm minh là tuyệt đối.

Thế nhưng, sắc mặt của Lê Vĩnh Xương và Lê Thiếu Đông, trong phút chốc lại xấu xí đến mức khó tin.

Bọn hắn dường như ý thức được, Bùi Nguyên Minh là người mà bọn hắn nên đứng xa xa, không bao giờ nên trêu chọc.

Và những cô gái xinh đẹp chuẩn bị xem trò vui, đều há hốc mồm, không biết mình nên thể hiện biểu cảm gì .

Bởi vì một lời nói của Bùi Nguyên Minh, Thẩm Võ Hải không chỉ có tự tát vào miệng, mà còn khiến cho mọi người ở Võ Minh Tân Thành đều tự vả miệng.

Cảnh tượng như vậy, một gã Đại Hạ lại trịch thượng, ở trên cao nhìn xuống như thế, thật sự khiến cho những mỹ nữ, tự cho mình là kiến thức rộng rãi và phong lưu này, không thể chấp nhận được.

Bọn họ không hiểu, trong trường hợp nào, Bùi Nguyên Minh, kẻ mà bọn họ nhận thấy chỉ là thằng bán bánh giò, lại có thể có lực uy hiếp như vậy trước mặt Thẩm Võ Hải.

"Bốp bốp bốp--"

Sau khi tự tát mình vài cái nữa, Thẩm Võ Hải một lần nữa đứng ở bên cạnh Bùi Nguyên Minh, tất cung tất kính khoanh tay cúi xuống.

Bùi Nguyên Minh nhìn cảnh này, cười nhạt nói:" Võ Minh Tân thành không sai, kỷ luật nghiêm minh."

Nghe thấy giọng điệu giễu cợt của Bùi Nguyên Minh, Thẩm Võ Hải giật mình quay đầu, cúi đầu nói: "Cám ơn đã khen!"

Cảnh tượng này, khiến cho các cô gái xinh đẹp đều cảm thấy mình đang nằm mơ, có một người thậm chí nhịn không được, học theo cho mình đến mấy cái bàn tay.

Xét cho cùng, Thẩm Võ Hải, người vẫn luôn duy ngã độc tôn, chẳng khác gì một thái giám bị thiến, một chút uy phong nam nhân đều không nhìn thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
TT
08 Tháng mười một, 2022 13:37
Bff
TT
08 Tháng mười một, 2022 13:36
Tgg
TT
08 Tháng mười một, 2022 11:47
Hfhi
BÌNH LUẬN FACEBOOK