Chương 1923:
“Chết đi!”
Bỗng nhiên Hùng Tứ Hải quát lên một tiếng, tiếng gâm gào rít mà ra, giống như Sư Tử Hõng của Phật Môn trong truyền thuyết.
Tất cả tạp âm ở xung quanh đều bị hai chữ “chết đi” này thay thế, người chủ trì lại càng cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, phun ra một ngụm máu, thiếu chút nữa trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Kim Tuyết Ngọc và mấy người phụ nữ bên cạnh cô ta sợ tới mức sắc mặt thay đổi, có người còn tiểu ra quần.
Tần Ý Hàm và Sở Tuấn Hiên liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được rung động trong mắt đối phương.
Bọn họ biết Hùng Tứ Hải rất mạnh, nhưng cho đến bây giờ đều không biết Hùng Tứ Hải có thể mạnh tới nước này.
Mà Uông Vĩ Thành thì mỉm cười, Hùng Tứ Hải mở màn càng rung động, càng nói dưới tay ông ta có vô số người tài, là người lựa chọn tốt nhất cho vị trí phân hội trưởng.
Còn Ngô Kim Hổ trong sân, lúc này anh ta đang ở thế bị cắt ngang, cả người hơi chấn động, tinh thân có chút rối loạn.
“Xùy..”
Hùng Tứ Hải thừa thế xông lên, cái rìu to trong tay lập tức chém tới, mang theo khí tức núi thây biển máu đè ép về phía trước, rõ ràng là chuẩn bị dựa thế đè chết Ngô Kim Hổ.
“Keng…
Ngô Kim Hổ không có lựa chọn, chỉ có thể kéo đường đao bên hông ra lân nữa.
Chẳng qua đối mặt với Hùng Tứ Hải khí thế giống như kéo ra núi sông, một đao này của Ngô Kim Hổ nhanh thì có nhanh, nhưng lại có chút suy yếu không chịu nổi.
Dưới cái nhìn của mọi người, Ngô Kim Hổ đã thua chắc.
Thậm chí là bên Uông Vĩ Thành, tất cả đệ tử cũng không nhịn được đứng dậy vỗ tay.
“Hay lắm!”
“Keng…
Đao mang hiện lên, một đao này của Ngô Kim Hổ chém về phía giữa trán Hùng Tứ Hải.
Thân thể Hùng Tứ Hải lập tức đờ đẫn, không có quá nhiều động tác.
Ngay lúc bên Tân Ý Hàm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ trong nháy mắt chỉ nghe “đỉnh”
một tiếng, đường đao trong tay Ngô Kim Hổ đột nhiên gãy ra.
Một đao này, vậy mà đánh bại Ngô Kim Hổ?
Mọi người hơi sững sờ, một lát sau truyên tới tiếng kêu như long trời lở đất.
Ngô Kim Hổ cường thịnh tới mấy, nhưng lúc trước anh ta không phải là đệ tử của Long Môn, các đệ tử của Long Môn đều không quen anh ta.
Anh ta liên tục thẳng năm trận, tương đương vả mặt đệ tử của Long Môn bôm bốp.
Nhưng mà bây giờ, là Hùng Tứ Hải thắng?
Rất nhiều người đều phát ra tiếng gào thét, cho dù là một số người đứng phía khác, cũng nhẹ nhàng vỗ tay.
Chiến lực của Hùng Tứ Hải, quả nhiên là số một số hai trong một đời trẻ tuổi ở Long Môn.
Ngô Kim Hố thở dài một hơi, nhặt đao gấy lên, vươn người nhảy xuống lôi đài.
Hùng Tứ Hải vươn hai tay đấm ngực, biểu lộ sự cường đại của mình.
Sắc mặt của Tân Ý Hàm và Sở Tuấn Hiên thì khó coi tới cực hạn.
Tuy bọn họ biết Bùi Nguyên Minh có bố trí khác, nhưng ở trường hợp như vậy bị Uông Vĩ Thành tát một cái, thật sự là chuyện khiến người ta buồn bực.
Giữa sân, Uông Vĩ Thành chậm rãi đứng dậy, vươn tay đè bốn phía.
Đợi giữa sân hoàn toàn yên tĩnh lại xong, Uông Ví Thành híp mät nhìn chăm chăm Tần Ý Hàm nói: “Cháu Tân à, chuyện đã đến nước này, cháu chuẩn bị tự mình lên hay đổi những người khác lên?”
“Dựa theo ước định giữa hai chúng ta từ trước, nếu không ai có thể đánh bại Hùng Tứ Hải mà nói, trận này là chúng tôi thăng.”
“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là phân hội trưởng.”
Không ai đáp lại ông ta, giữa sân giống như chỉ còn lại Uông Vĩ Thành đang nở nụ cười.
Mà lúc này Bùi Nguyên Minh để hai tay sau lưng, chậm rãi đi lên trước.
Nhưng lúc Bùi Nguyên Minh sắp đi lên đài, Kim Tuyết Ngọc và mấy người phụ nữ bên cạnh cô ta đúng lúc đi toilet rửa sạch về, lại gặp anh Lúc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, bọn họ đều hơi sửng sốt