Chương 1000
Cảnh tượng đột ngột này khiến cho Chân Hàn Tước lấy làm kinh hãi. “Ông Nhân Tổ, vì sao ông lại làm vậy?”
Cứ quỳ như vậy khiến chân của Hồng Nhân Tổ đừng đợt mềm nhũn ra. Giờ phút này, ông ta ép buộc bản thân mình không nhìn tới Trịnh Tuyết Dương, mà run giọng nói: “Cậu Chân Hàn Tước, hôm nay tôi tới là một khuyên cậu một việc. Tôi muốn cậu nhớ tới tình nghĩa giữa chúng ta ở trong quá khứ, bất kể như thế nào, cậu cũng phải đồng ý với tôi.” “Là chuyện gì? Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Chân Hàn Tước nhầm tưởng rằng lúc này Hồng Nhân Tổ vẫn là người đứng đầu thế giới hắc bạch ở Đà Nẵng, nếu có cơ hội dốc sức vì tình cảm cá nhân, anh ta tuyệt đối sẽ không khách sáo.
Mà bây giờ, Trịnh Chí Dụng cùng Trịnh Tử Thu đều tò mò nhìn vào Hồng Nhân Tổ.
Người này là một nhân vật lớn trong truyền thuyết, làm sao có thể sợ hãi như vậy? Lúc này, Hồng Nhân Tổ run giọng nói: “Cậu Chân Hàn Tước, có người bảo tôi đến chuyển lời cho cậu.” “Cậu ta yêu cầu cậu đưa Trịnh Tuyết Dương trở về, và cậu phải qua đó dập đầu xin lỗi.” “Còn nữa, phải giao người đánh Trịnh Tuyết Dương và bố mẹ của cô ấy ra, ai làm thì chặt tay người đó!” “Cái gì? Lại có người dám làm càn như vậy? Anh ta không biết chúng tôi là nhà họ Chân ở Tứ Hải sao?”
Trịnh Chí Dụng nhảy dựng lên.
Trịnh Tử Thu cũng lạnh giọng nói: “Ông cụ, ông đừng tưởng rằng cậu Chân Hàn Tước khách khí với ông là ông có thể ăn nói linh tinh. Ông cũng chỉ là một người trong hắc bang mà thôi, nói như vậy chính là đang hỗn xược.”
Chân Hàn Tước không hề tức giận, ngược lại cười nói: “Ông Nhân Tổ, thân phận của người đó là gì?” Hồng Nhân Tổ run rẩy một tiếng, không ngừng lắc đầu, không dám mở miệng.
Nhưng Trịnh Tuyết Dương ở bên cạnh lại thở dài một hơi. Cô cảm thấy quả nhiên mình đoán không sai, Thế Tử Minh ra tay rồi.
Nhà họ Chân ở Tứ Hải dù có mạnh hơn nữa, ở trên mảnh đất Đà Nẵng nhỏ bé này cũng không thể là đối thủ của Thế Tử Minh.
Vào lúc này, tâm tư của Trịnh Tuyết Dương rất phức tạp. Cô biết Thể Tử Minh đối với cô thật sự có cảm tình, nhưng vấn đề là cô đã từ chối anh một cách rõ ràng rồi.
Vậy mà hết lần này đến lần khác, anh vì chuyện của cô mà ra tay hành động.
Sau này làm sao có thể trả lại ân tình này đây!
Và cũng không thể để Trịnh Tuấn và Thanh Linh biết đến chuyện này được.
Hai người bọn họ luôn luôn thèm muốn vinh hoa phú quý. Trong sự việc lần trước, bọn họ đã rất ghét bỏ Bùi Nguyên Minh, không phải lần này sẽ càng ghét hơn sao? “Ở mảnh đất Đà Nẵng nhỏ bé này, có mấy người dám nói với tôi như thế?” “Nhà họ Lý ở Cảng Thành?” “Nhà họ Hạ ở Yến Kinh?” “Hay là dòng họ Bùi Thị, vẫn hay được gọi là dòng dõi sa cơ thất thế?”
Chân Hàn Tước có chút hăng hái mở miệng, đồng thời quay đầu lại nhìn Trịnh Tuyết Dương một chút.
Thật không ngờ người phụ nữ này lại có thể dẫn tới những nhân vật lớn như thế này.
Thật thú vị. “Cậu Chân Hàn Tước, xin cậu đừng hỏi nữa, lần này cậu thực sự chọc tới người không nên dây vào. Cậu nhanh nhanh đưa tổng giám đốc Dương trở về đi, những việc khác tôi sẽ giúp cậu.”
Hồng Nhân Tổ thở dài mở miệng nói.
Không phải là ông ta không muốn nói ra thân phận của Bùi Nguyên Minh, mà là Ngô Kim Hổ đã cảnh cáo ông ta ngay khi ông ta vừa mới rời đi.
Trong khoảng thời gian này, thân phận của tổng giáo đầu là tuyệt mật, bất cứ ai cũng không thể tiết lộ.
Bởi vậy, giờ phút này mặc dù Hồng Nhân Tổ rất tận tình nhưng ông ta cũng không dám nói ra sự thật.
Chân Hàn Tước nhìn thấy thái độ này của ông ta, lúc này mời “xùy” một tiếng, cười khẽ, nói: “Ông Nhân Tổ, xét theo thái độ này của ông, đối phương cùng lắm cũng chỉ là một kẻ giấu đầu hở đuôi mà thôi.” “Tôi là người của nhà họ Chân ở Tứ Hải, sẽ sợ cái bọn chuột nhắt kia hay sao?”
Khi nghe những lời này của Chân Hàn Tước, Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng đều bật cười.
Không sai nha!
Nhà họ Chân ở Tứ Hải là một trong mười dòng họ hàng đầu, cái bọn chuột nhắt dấu đầu hở đuôi kia, có thể đắc tội đến nhà họ Chân ở Tứ Hải ư?