Chương 1829:
Lý Khải Lâm, đạo diễn Trần Duy Nghĩa và mấy nữ minh tinh khác đều như nhau, cả đám đều lộ vẻ trêu tức.
Bùi Nguyên Minh đây là làm ra vẻ làm quá mức, cho rằng mình thật sự trâu bò.
Một bảo vệ nhỏ, vậy mà muốn động vào tập đoàn điện ảnh và truyền hình Sơn Vũ?
Đâu óc bị chập mạch rồi hả?
Chỗ dựa vững chắc nhất của anh, không phải là Lâm Khang Dụ trước mặt sao?
Không có người đứng đầu thủ đô này làm chỗ dựa, anh có thể làm nên chuyện gì?
Chỉ có Lâm Khang Dụ và Lâm Mạn Ni lộ ra biểu cảm hứng thú.
Hai ba con bọn họ biết rất rõ bản lĩnh của Bùi Nguyên Minh, nhưng Bùi Nguyên Minh chưa từng bày ra nửa móng tay của anh, hôm nay nhân dịp này, nói không chừng có thể thấy được thực lực chân chính của Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh không đáp lại những người khác, mà vẻ mặt lạnh nhạt lấy điện thoại ra, gọi cho một số.
“Chèn ép tập đoàn điện ảnh và truyên hình Sơn Vũ thật tốt cho tôi”
“Tôi hi vọng từ giờ trở đi, giá cổ phiếu của tập đoàn điện ảnh và truyền hình Sơn Vũ hoàn toàn sụp đổ”
“Danh dự của nó cũng bị phá hủy hoàn toàn”
“Toàn bộ nghệ sĩ dưới quyền quản lý của bọn họ, đều biến thành chuột chạy qua đường, người người kêu đánh.”
Sau khi nói xong mấy câu này, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh tùy ý cúp điện thoại.
Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, lúc mọi người nhìn Bùi Nguyên Minh, cả đám đều trợn mắt há miệng, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Đây là muốn khai chiến toàn diện đấy àI Hơn nữa hình như ra tay còn tàn nhẫn hơn Lâm Khang Dụ vài phân.
Đám nữ minh tỉnh đều lộ ra tinh thân hoảng hốt, nhưng rất nhanh cả đám lộ ra biểu cảm khinh thường.
Gọi điện thoại có thể chèn ép tập đoàn điện ảnh và truyên hình Sơn Vũ được sao?
Tên nhóc này cho rằng mình là người giàu nhất thế giới, hay là người giàu nhất Đại Hạ?
Không có chỗ dựa là Lâm Khang Dụ ra tay, Bùi Nguyên Minh sẽ ra tay được với tập đoàn điện ảnh và truyền hình Sơn Vũ ăn sâu bén rễ trong giới giải trí được sao?
Đây là chuyện viễn tưởng đúng không?
“Buồn cười”
Lý Khải Lâm cười khẽ một tiếng, không để trong lòng đối với việc Bùi Nguyên Minh gọi đi cuộc điện thoại này.
Một cuộc điện thoại đã muốn hủy đi tập đoàn điện ảnh và truyên hình Sơn Vũ sao?
Đùa giỡn gì thế?
Có lẽ Lâm Khang Dụ có thể làm được.
Nhưng Bùi Nguyên Minh là một tên nhóc chưa đủ lông đủ cánh, có đạo hạnh gì?
Mọi chuyện vừa rồi, nhìn kiểu gì cũng thấy là đang phô trương thanh thết Lúc này đạo diễn Trần Duy Nghĩa che mặt tiến lên, lạnh lùng nói: “Đụng đến giá cổ phiếu của tập đoàn điện ảnh và truyền hình Sơn Vũ bọn tao sao?”
“Bọn tao lần lượt đưa ra thị trường ở Cảng Thành và nước Mỹ! Mày lấy cái gì động? Dùng bàn phím sao?”
“Còn khiến danh dự của bọn tao sụp đổ hoàn toàn cơ? Mày chuẩn bị tìm mấy thủy quân đi đăng bài lên trên mạng à?”
“Còn nữa, muốn hủy nghệ sĩ dưới trướng bọn †ao sao? Mày nghĩ mày có thể làm được à?”
Trần Duy Nghĩa và mấy nữ minh tinh đều cười lạnh.
Loại người khờ dại như vậy, vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
Lý Khải Lâm cũng thở dài một hơi, lấy một điếu xì gà ra, nhẹ nhàng châm lửa.
Ngay sau đó, di động của Trần Duy Nghĩa đột nhiên vang lên, âm thanh dồn dập giống như bùa đòi mạng.
Trần Duy Nghĩa run cầm cập một lát theo bản năng, sau đó run rẩy mở di động để bên tai.
Nghe giọng nói ở bên kia điện thoại, sắc mặt Trần Duy Nghĩa thay đổi, lập tức cảm thấy khó tin tới cực hạn.
Lý Khải Lâm nói theo bản năng: “Làm sao vậy?”
“Bốp!”
Di động trong tay Trần Duy Nghĩa rơi xuống đất.
“Cổ phiếu của chúng ta ở nước Mỹ và Cảng Thành, bị người ta cường thế đập phá, trực tiếp giảm mạnh, giá cổ phiếu đã giảm một nửa!”
“Mười ba công ty quảng cáo lớn, công ty truyền thông, công ty giải trí đều tuyên bố giải trừ hợp tác với chúng ta!”
“Tài phiệt Thượng Tinh , tập đoàn Thiện Nhân và công ty lớn, đều tuyên bố không sử dụng nghệ sĩ của chúng ta để quảng cáo nữa…”
“Trừ chuyện đó ra, rất nhiều tài liệu bất hợp pháp của công ty chúng ta đều bị lộ ra ngoài, ở trên mạng, chúng ta đều đã thành chuột chạy qua đường người người kêu đánh…”