Giờ phút này, Bùi Nguyên Giáp, Bùi Văn Kiên và cả một vài người tầng trên của Công ty đầu tư Bùi Thị đều chẳng thể nào bình tĩnh cho nổi nữa.
Bọn họ dĩ nhiên là nhận ra Bùi Nguyên Minh.
Nhưng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn kẻ mà ba năm trước không thể không rời khỏi Dương Thành, giờ đây hoàn toàn chẳng tổn hao chút lông tóc nào đứng cùng độ cao với bọn họ.
Vậy mà cũng dám nói những câu này.
Đây là đang khiêu khích uy nghiêm của gia tộc nhà họ Bùi đấy à?
Nếu không phải hôm nay là ngày mừng thọ, là ngày không thích hợp để thực hiện vài chuyện, chỉ sợ là sẽ có vài người trực tiếp xông lên bắt lấy Bùi Nguyên Minh rồi.
Dù sao, cơ hội để thấy Bùi Nguyên Minh chỉ có một mình một người đứng ở đây, quả thật là quá ít.
Có lẽ nếu bỏ qua cơ hội này, thì khi gặp lại cũng sẽ không còn cách nào có thể bắt anh ta nữa.
Bùi Nguyên Minh bấy giờ vẫn tiếp tục cười nói: “Nếu không bị người ta vứt bỏ thì tốt.”
“Dù sao thì trước đấy không lâu, nghe nói quân đội lệnh danh y Trương Hoài Kim đến biên cảnh cứu trị quân sĩ, chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng chưa quay về được!”
Lời này vừa dứt, bầu không khí hoàn toàn ngưng đọng lại.
Sắc mặt mấy người Bùi Nguyên Giáp, Bùi Văn Kiên trong chớp mắt biến đổi.
Bùi Nguyên Minh vậy mà lại biết rõ chuyện của Trương Hoài Kim?
Việc này coi như là chuyện xấu trong nhà của gia tộc nhà họ Bùi, bởi thế nên ngoại trừ người lớp trên của nhà họ Bùi và đám bắt đi bác sĩ, vốn không còn ai biết.
Vậy mà, Bùi Nguyên Minh lại biết?
Tên thất bại của Dương Thành ba năm trước đây, nay đánh trống khua chiêng quay về, thế mà lại biết chuyện này?
Bùi Văn Kiên vốn luôn cười như không cười, giờ đây ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh cũng thay đổi hẳn,
Hay là Bùi Nguyên Minh chính là người bắt bác sĩ đi?
Sao lại có thể như thế được?
Sử dụng trực thăng trong kho vũ trang quân đội
Hay là sử dụng người trong quân đội?
Những chuyện này là chuyện mà Bùi Nguyên Minh có thể làm được hay sao?
Chuyện này không thể nào xảy ra được!
Nếu như là trong khoảng thời gian ba năm về trước, có khi anh ta còn làm được!
Nhưng bây giờ đã ba năm trôi qua rồi, cảnh vẫn còn nhưng người đã đổi cả rồi.
Chẳng nhẽ, anh ta hãy còn tưởng mình là con nối dõi của nhà họ Bùi như năm xưa hay sao?
Dù cho bây giờ Tập đoàn Thiện Nhân bây giờ vực dậy mạnh mẽ đi nữa, nhưng mọi người trong gia tộc họ Bùi đều rõ ràng, ấy chẳng qua chỉ là sức mạnh trong giới thương nhân mà thôi.
Mà một gia tộc với nền móng vững chắc, cần lực lượng ở cả giới thương nghiệp, trong quân đội, trên dân sinh, và trên chính trị.
Cho nên, kẻ mà ba năm qua không ở Dương
Thành, hẳn không thể nào có thể nắm giữ lực lượng sao? này được.
Huống chi, những mối quan hệ anh ta có được năm ấy, nói ra đều có dây mơ rễ má với nhà họ Bùi.
Đúng, chính là cái gọi là người mà đi thì trà cũng lạnh, giờ đây anh ta đã chẳng còn là Thế tử nhà họ Bùi của ba năm trước nữa, thế mà còn ai sẽ cho anh ta mặt mũi, vì anh ta mà làm việc kia chứ?
Chỉ có thể nói rằng, anh ta vừa mới biết việc này, nên cố tình lấy việc này ra khoe mẽ? Cáo mượn oai hùm?
Bùi Văn Kiên thoáng chốc hơi chau mày, nhất thời có hơi chần chừ do dự.
Anh ta kiêng kỵ Bùi Nguyên Minh, nhưng có lẽ anh ta cũng chẳng cho rằng, Bùi Nguyên Minh hiện tại có thể có được lực lượng lớn như vậy.
Thế tử nhà họ Bùi, chỉ khi bám vào gia tộc nhà họ Bùi, mới có thể xưng danh là Thế tử.
Theo quan sát của Bùi Văn Kiên, từ lúc bị đánh bại rời khỏi Dương Thành vào ba năm trước, Bùi Nguyên Minh đã chẳng còn xứng để được gọi là Thế từ họ Bùi nữa rồi.
“Lát nữa gặp lại nhé…”
Bùi Nguyên Minh bây giờ cũng chưa có ý tử trở mặt với gia tộc họ Bùi, chỉ cười cười, cùng Trịnh Khánh Vân rời khỏi.
Đợi đến khi anh khuất bóng, đám người Bùi Nguyên Giáp mới nhìn nhau qua lại.
Trong lòng bọn họ đều có mức độ đề phòng với Bùi Nguyên Minh khác nhau.
Nhưng tất cả mọi họ đều có chung một điều không thể chấp nhận được, rằng giờ đây Bùi Nguyên Minh vẫn có lực lượng trong quân đội.
Bùi Diễm Lan thong dong cười, nói rằng: “Tộc trưởng, anh hai à, dù cho người kia chỉ đơn giản là nghe được việc này, hay là sau lưng chuyện này có anh ta động tay động chân đi nữa…”
“Nhưng ngày hôm nay, tiệc mừng thọ của bà là điều quan trọng nhất!”
“Trong ngày mừng thọ, gia tộc họ Bùi chúng ta lần thứ hai cho mọi người thấy thực lực vô cùng hùng mạnh của chúng ta, mới là điều quan trọng nhất!”
“Còn tên Bùi Nguyên Minh ấy, đợi đến khi mọi việc xong cả rồi, bắt đầu giải quyết được chứ?”
Nghe vậy, Bùi Văn Kiên cũng lộ vẻ tươi cười, nói: “Tộc trưởng à, đêm nay đúng thật phải lấy chuyện quan trọng nhất đặt lên hàng đầu.”
“Chỉ là một thằng hề nhảy nhót, cho dù có đắc ý được tới đâu đi chăng nữa, muốn giải quyết cũng chẳng khó khăn gì!”