Chương 869
“Thế tử, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý Ngô Kim Hổ đứng dậy nói.
Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, chuyện liên quan đến giang hồ anh không tiện ra mặt nên giao cho Ngô Kim Hổ xử lý là hợp lý nhất.
Hơn nữa, Bùi Nguyên Minh nhạy bén cảm nhận được dường như bên trong chuyện này có chỗ nào đó không ổn.
Hình như có người đang rất nóng lòng muốn ép anh khai chiến với nhà họ Tô.
Sau khi Ngô Kim Hổ rời đi thì Bùi Nguyên Minh đã tìm đến Lôi Tuấn Quang.
Với địa vị của Lôi Tuấn Quang ở Dương Thành hiện nay thì chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể biết được vị trí nhà của Uông Chí Dĩnh.
Lôi Tuấn Quang lái xe chở Bùi Nguyên Minh đến dưới lầu nhà Uông Chí Dĩnh.
Lúc này Uông Chí Dĩnh đang ở trong nhà, để cho cô thư ký chân dài ngồi bên cạnh giúp anh ta rửa vết thương trên mặt.
“Tổng giám đốc Uông Chí Dĩnh, là ai đã nhẫn tâm ra tay nặng với anh như thế? Anh nói cho em biết, em giúp anh tát cho anh ta một bạt tai!” Cô thư ký yểu điệu nói.
Uông Chí Dĩnh cười to ha hả, vỗ mạnh tay phải lên một bên mông của cô thư ký rồi nói: “Cô gái ngốc, em thì hiểu cái gì chứ? Tôi đây làm như thế gọi là nằm gai nếm mật!”
“Em đừng chỉ thấy tôi bị người khác đánh cho một trận thôi, sau khi chuyện này được giải quyết xong xuôi thì lợi ích có thể đạt được sẽ vượt xa sức tưởng tượng của em đấy!”
“Vượt xa sức tưởng tượng luôn sao?”
Tay phải của thư ký dịch chuyển đến một chỗ khác, xoa bóp cho Uông Chí Dĩnh rồi yểu điệu nói: “Tổng giám đốc Dĩnh, bây giờ anh đã là vua trên thị trường nguyên vật liệu ở Dương Thành rồi, còn có lợi ích gì có thể vượt xa sức tưởng tượng nữa chứ?”
Thường ngày Uông Chí Dĩnh cũng có thể nói là bình tĩnh nhưng lúc này anh ta lại bị thư ký khiêu khích đến mức máu sôi lên sùng sục, anh ta đắc ý nói: “Nếu như nhà họ Tô sụp đổ thì thị trường bất động sản của Dương Thành sẽ hoàn toàn thuộc về anh, em thấy lợi ích như thế có được xem là vượt ngoài sức tưởng tượng không?”
Vốn dĩ nữ thư ký còn muốn làm ra vẻ giằng co một lúc nhưng lúc này cô ta đã nhũn người ra và nói: “Tổng giám đốc Dĩnh, đến lúc đó anh không được quên em đâu đây nhá!”
“Chuyện đó thì đương nhiên, đến lúc đó anh sẽ tặng em hai căn biệt thự, một căn để ở còn một căn để ngắm, chỉ cần em vui là được!”
Bây giờ Uông Chí Dĩnh thật sự rất vui, nghĩ đến việc chỉ cần chuyện hôm nay thành công thì tiếp theo mọi thứ sẽ tiến triển theo kế hoạch của Bùi Hạo Nhiên, vậy thì khoảng cách của bản thân anh ta với Bùi Hạo Nhiên cũng sẽ không còn xa nữa.
Đúng vào lúc Uông Chí Dĩnh hưng phấn đang định bắt đầu hành sự thì đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên. “Ai đấy? Không biết là tôi đang bận sao?”
Uông Chí Dĩnh đang hưng phấn tột độ nhưng lại bị làm phiền nên vô cùng tức giận. “Tôi là chồng của Trịnh Tuyết Dương, qua đây để tặng quà cho anh.”
Giọng nói từ ngoài cửa truyền vào. Uông Chí Dĩnh nghe thấy chồng của Trịnh Tuyết Dương thì mắt lập tức sáng lên, anh ta vẫn chưa quên chuyện đêm hôm qua cái tên vô dụng đó đã đạp một đạp lên mặt anh ta. Mặc dù theo cách nói của Bùi Hạo Nhiên thì đằng sau Trịnh Tuyết Dương có người chống lưng.
Nhưng theo Uông Chí Dĩnh thấy thì người đó không thể nào là Bùi Nguyên Minh.
Anh chẳng qua cũng chỉ là một thằng ở rể bị cắm sừng mà thôi.
Bây giờ vừa mới sáng sớm thì đã đến tìm anh ta xin lỗi, thiết nghĩ chắc là định hai tay dâng bà xã cho anh ta rồi đây.
Uông Chí Dĩnh kéo quần lên, bực bội ra mở cửa và nói: “Quà gì, bảo vợ anh đích thân đến tặng, tôi…” Uông Chí Dĩnh vẫn chưa dứt lời thì đã thấy Bùi Nguyên Minh quơ tay cầm lấy vỏ chai rượu trước nhà anh ta lên rồi đập lên đầu anh ta. “A…”
Uông Chí Dĩnh chảy máu đầu, kêu lên thảm thiết. “Phế vật, anh chết chắc rồi!”
“Anh lại dám đến nhà tôi đánh tôi!” “Tôi nhất định phải để Trịnh Tuyết Dương sống không bằng chết!”
“Uông Chí Dĩnh tôi nói được làm được!”
“Là anh đã cho người bắt vợ tôi đi phải không?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh toát ra toàn tia lạnh lùng, mặc dù không nhìn ra được vẻ tức giận trên mặt nhưng ánh mắt lại giá lạnh đến cực độ.