Chương 1914:
Gương mặt Chân Vũ Long âm trầm, anh ta không thể ngờ tới Bùi Nguyên Minh dựa vào kỹ thuật bắn súng của Lê Hàn Nguyệt, nhận ra được thân phận của cô ta.
Cho dù thân thiết với người Đảo Quốc, hay là có quan hệ không rõ ràng với người Băng Quốc.
Đối với Chân Vũ Long mà nói, chuyện này đều là vết nhơ.
Bởi vì mười gia tộc đứng đầu, đã đại diện cho lợi ích ở tâng cao nhất Đại Hạ.
Người trong tâng này, rất nhiều khi làm việc không kiêng nể gì, nhưng có một số chuyện, có thể làm nhưng không thể nói.
Cấu kết với thế lực nước ngoài, một khi chuyện này bị lộ ra ánh sáng, đừng nói là tâng cao Đại Hạ không chứa Chân Vũ Long, người của Long Ngục cũng sẽ lập tức tới cửa.
Cho dù là nhà họ Chân ở thủ đô, có lẽ cũng không muốn chuyện xấu như vậy bị lộ ra.
Bùi Nguyên Minh không chút để ý tới Lê Hàn Nguyệt, mà nhìn Chân Vũ Long lúc này đã khôi phục tự do, thản nhiên nói: “Thế tử Chân, anh biết vì sao tôi thả anh ra không?”
“Bởi vì bây giờ tôi căn bản không cân bắt anh làm con tin.
“Đám người của anh ở trong mắt tôi, không khác gì con mèo con chó ở ven đường”
“Cho nên tôi đề nghị lúc này anh đừng ôm ấp bất cứ hi vọng gì thì hơn”
“Quỳ xuống nói rõ ràng chuyện của anh, có lẽ tôi sẽ tha cho anh?”
Bùi Nguyên Minh nghiêng đầu, vẻ mặt đầy thiện ý.
“Quỳ xuống?”
“Nói rõ ràng?”
“Tha cho tôi?”
“Họ Bùi, nơi này là thủ đô, không phải Dương Thành, nơi này không tới lượt cậu giương oail”
Lần thứ hai đạt được tự do, lúc này vẻ mặt Chân Vũ Long hung dữ, nhanh chóng hạ lệnh: “Giết cậu ta!”
Mười mấy người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục lập tức xông ra, cả đám câm lấy súng ngắn, giống như không cân tiên điên cuồng bóp cò về phía Bùi Nguyên Minh.
“Bùm..”
Cùng lúc đó, Lê Hàn Nguyệt cũng đổi băng đạn, nhét viên đạn to cỡ bàn †ay vào trong, trực tiếp nổ súng chỗ Bùi Nguyên Minh.
“Pằng!”
Âm thanh rất to truyền ra, Bùi Nguyên Minh tránh sang một bên, nhanh nhẹn lưu loát đi tới bên cạnh một người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục, đoạt lấy khẩu súng ngắn trong tay anh ta, trực tiếp dùng thân thể anh ta chắn ở phía trước.
“Đoàng…”
Tiếng chấn động mạnh truyền ra, người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, chỗ ngực đã có một cái lỗ to.
Cùng lúc đó, Chân Vũ Long lùi tới bên cạnh đám người dẫn theo hai thuộc hạ, gương mặt lạnh lùng muốn rời đi.
“Păng pằng pằng…”
Bùi Nguyên Minh không khách sáo, khẩu súng trong tay trực tiếp nổ súng!
Kỹ thuật bắn súng của anh, tất nhiên là những người này không thể so sánh được.
Chỉ một lát sau, chỉ thấy một đám đàn ông vạm vỡ mặc âu phục nằm trên đất kêu rên.
Động tác của đám người còn lại đều bị kiềm hãm, vẻ mặt khó coi tới cực hạn.
Ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, bọn họ – những người đàn ông sát phạt quyết đoán trong thường ngày lại thành thật giống như con cừu nhỏ nhu nhược, để mặc người ta làm thịt.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, bây giờ họng súng nhắm ngay Lê Hàn Nguyệt trực tiếp bóp cò.
“Pằng!”
Nụ cười trên mặt Lê Hàn Nguyệt biến mất, để khẩu súng trong tay ngang ra, chắn ở trước ngực.
“Đoàng” một tiếng, sức lực rất mạnh truyền ra, tuy Lê Hàn Nguyệt chặn được phát súng này của Bùi Nguyên Minh, nhưng thân thể bị đẩy ngược về phía sau, miệng mũi phun máu.
Bắn trật phát này xong, súng của Bùi Nguyên Minh đã không còn đạn, anh tùy ý ném khẩu súng lên đất, đi về phía Chân Vũ Long.
Chân Vũ Long vừa mới tới cửa sắc mặt thay đổi, gào to: “Trong ngày thường nuôi các người vô dụng à?”
“Xử lý cậu ta Đám người đàn ông to cao mặc âu phục liếc nhau một cái, nhìn thấy trong tay Bùi Nguyên Minh không còn khẩu súng nữa, bọn họ đều rút gậy mang theo trên người, dao găm và lợi khí ra, nhanh chóng nhào lên.