Bùi Nguyên Minh lúc này đang vuốt vuốt cái bình cao cổ trong tay, nghe thanh âm dễ chịu truyền ra, sau đó khẽ mỉm cười: "Người Thiên Trúc sao? Người đảo quốc sao?"
"Những người này, còn dám đến Đại Hạ của chúng ta làm phiền, bọn hắn thật sự cho rằng, súng pháo của Đại Hạ, là bày biện để mua vui hay sao?"
Tạ Mộng Dao thở dài nói: "Không thể nào, năm đó Âu Á một trận chiến, tổng giáo đầu đem những cái gọi là cường quốc này, đánh cho kêu cha gọi mẹ, hiện tại bọn hắn, căn bản không dám ở phương diện quốc gia, khiêu chiến Đại Hạ chúng ta."
"Nhưng xét từ cấp độ kinh tế, từ cấp độ giao lưu phi chính phủ, cùng Đại Hạ chúng ta không qua được, Đại Hạ chúng ta vì cam đoan hình tượng quật khởi hòa bình, cũng không dễ phân ra so đo. "
"Thiên Trúc cũng tốt, đảo quốc cũng được, giúp Hoàn Nhan Hận đứng đài như thế, không gì khác hơn là hy vọng, có thể dùng tay của Hoàn Nhan Hận, can thiệp vào tình hình của Kim Lăng."
"Đối với Thiên Trúc hay người đảo quốc mà nói, loại cơ hội này quá quý hiếm, còn có cái gọi là danh phận đại nghĩa, bọn hắn nếu không động thủ, thật sự là trong lòng có quỷ..."
"Tựu chung lại, lần này bọn hắn hoặc là không xuất thủ, một khi ra tay, tuyệt đối là sẽ dốc toàn lực ứng phó, muốn một kích mất mạng."
"Cho nên, tôi rất lo lắng cho an nguy của anh, Bùi Đại Thiếu."
"Bởi vì anh, là người có khả năng bị tấn công và giết chết nhất, và cũng là người mà Hoàn Nhan Hận hận nhất."
"Giết anh, không chỉ có thể tát vào mặt chúng ta, còn có thể đảo ngược thế cục của Kim Lăng..."
Bùi Nguyên Minh đặt bình cao cổ trong tay xuống, mỉm cười: "Vậy thì hy vọng, động tác của bọn hắn nhanh một chút, tôi gần đây bề bộn nhiều việc, không có quá nhiều thời gian phản ứng bọn hắn."
Tạ Mộng Dao cười nói: "Những chuyện này nói cho Bùi Đại Thiếu anh, không phải muốn Bùi Đại Thiếu anh giải quyết cái gì, chỉ là để cho anh biết một chút tin tức mà thôi."
"Hơn nữa, chỉ có vài người Thiên Trúc, người của đảo quốc mà thôi. giết gà sao lại dùng đao mổ trâu?"
"Tôi sẽ phái người đi bảo vệ Bùi Đại Thiếu anh."
Bùi Nguyên Minh lắc đầu nói: "Tôi nghĩ cũng không cần. Tình huống của mọi người, so với tôi phiền phức hơn nhiều."
"Tôi có thể tự lo cho mình."
Tạ Mộng Dao cười nói: "Bùi Đại Thiếu của tôi, đây không phải là hỏi cần hay không cần, mà vấn đề là thái độ của chúng tôi."
"Từ khi bên kia, rò rỉ tin tức loại này, tự nhiên sẽ nhìn đến phản ứng của chúng ta."
"Nếu chúng ta còn không bố trí nhân lực bảo vệ anh, anh cho rằng, bọn hắn sẽ hành động dứt khoát sao?"
"Chỉ để bọn hắn cảm thấy, không dễ dàng hạ gục anh, mà nhất định có nắm chắc, như vậy bọn hắn mới hành động dứt khoát."
" Nếu để cho bọn hắn cảm thấy quá dễ dàng, nói không chừng, ngược lại tưởng rằng mưu kế không thành, sau đó không có cách nào để dẫn rắn ra khỏi hang ..."
Bùi Nguyên Minh mặt đầy hắc tuyến: "Rốt cuộc, đêm nay cô nói chuyện hồi lâu, là chỉ muốn tôi làm mồi nhử, dẫn dụ Hoàn Nhan Hận ra tay với tôi sao?"