Chương 1729:
Nghe được lời nói của Đinh Nam Hành, Đại Hùng bên cạnh có vẻ không nhịn được.
Anh ta rút một thanh đao ra, mở miệng nói: “Đại ca, sao phải nói nhảm nhiều lời với tên nhóc này như vậy chứ?”
“Thằng nhóc này quá kiêu căng, hôm nay tôi sẽ bổ một đao, cho nó biết chữ chết viết thế nào “
Nói xong anh ta khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh.
“Đã điều tra xong lai lịch của tên nhóc này, nó thật sự có chút tiền, ở Dương Thành cũng có vẻ có chút tài năng.”
“Nhưng vấn đề đây là thủ đô, không phải Dương Thành!”
“Một kẻ đến từ nơi khác mà còn muốn bắt nạt rồng ở chỗ chúng ta?”
“Cậu cũng xứng à?”
Mặc dù hôm đó Bùi Nguyên Minh đã làm anh ta ốm đòn ở Bách Lạc Môn, còn xử lý luôn cả cao thủ bên cạnh anh ta.
Nhưng Đại Hùng cũng không cảm thấy Bùi Nguyên Minh có thể làm gì được mình.
Dù sao nếu lúc đó không phải nhịn vì chuyện lớn thì Đại Hùng đã ra tay tiêu diệt Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh không để ý đến Đại Hùng mà nhìn Đinh Nam Hành bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc Đinh, lẽ nào anh không nên hỏi xem tại sao tôi và anh không có thù hẳn gì, mà tôi lại phải tính toán như vậy để giết anh à?”
Định Nam Hành thản nhiên nói: “Nếu tôi hỏi, cậu sẽ nói thế nào?”
Bùi Nguyên Minh nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi nhất định sẽ nói cho anh biết, chỉ là không phải bây giờ, mà là trước khi anh chết.”
“Tôi sẽ là một người tốt để anh được chết một cách rõ ràng!”
“Để cho tôi chết một cách rõ ràng ư?” Đỉnh Nam Hành cười lạnh một tiếng: “Thằng nhóc, cậu nên biết, dù cậu là ai ở Dương Thành, ở đây là thủ đô, cường long khó ép được địa đầu xà”
Bùi Nguyên Minh uống hết nước trong ly, thản nhiên nói: “Nhưng mà anh đã quên mất một câu nói khác.”
“Không phải mãnh long thì không thể qua sông.”
“Vũng nước thủ đô này quá cạn, vẫn chưa trói được con rồng là tôi”
“Chà…
Định Nam Hành bỗng nhiên nở một nụ cười châm chọc sâu xa.
Mà Đại Hùng bên kia cũng phóng thanh đao sang, híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Họ Bùi kia, mày biết mày đang nói gì chứ?”
“Giết anh Đinh? Có mười mày cũng không làm được đâu”
“Mày thật sự cho rằng giết được mấy tay sai của tao thì rất có bản lĩnh à?”
“Nói thật cho mày biết nhé, tao muốn bóp chết mày thì cũng không khác gì giết một con kiến là mấy.
“Mày mau quỳ xuống, tự chặt đứt hai tay, tao sẽ nể mặt mày cũng có chút bản lĩnh mà cầu xin cho mày, để anh Đinh tha cho mày một mạng”
Thân làm cánh tay phải của Đinh Nam Hành, Đại Hùng đã gặp rất nhiều nhân vật lớn.
Dù Bùi Nguyên Minh cũng có chút bản lĩnh nhưng mà trong mắt anh ta thì Bùi Nguyên Minh cũng chỉ là một tên vô dụng mà thôi.
Bùi Nguyên Minh hờ hững đặt khăn xuống, đưa tay lên móc ngón trỏ một cái về phía Đại Hùng: “Chó sủa thường không biết cắn”
“Ra tay đi, để tao xem thử rốt cuộc mày có bản lĩnh gì”
“Thăng nhóc, mày muốn chết!” Đại Hùng cũng không kiềm chế được nữa, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo, sau đó anh ta bước ra một bước, thanh đao trong tay chém tới.
Dùng hết sức lực.
Điều bây giờ anh ta phải làm là một đao chém Bùi Nguyên Minh thành hai mảnh, để cho tất cả mọi người đều biết, người đắc tội với Đinh Nam Hành thì phải sống không bằng chết.
Đinh Nam Hành thấy cảnh này thì nhàn nhạt mở miệng nói: “Đừng một dao đã chém chết cậu ta, chừa cho cậu ta một hơi thở, còn có tác dụng”
“Vù..”
Đại Hùng thả lỏng lực nhưng mà sát ý vẫn tỏa ra bốn phía.
Khí thế nổ tung, một khí thế như nước lũ lan tràn bốn phía.
Vài cao thủ của Bách Lạc Môn khác thấy thế khẽ lắc đầu, cảm thấy Bùi Nguyên Minh không chết cũng sẽ bị thương nặng rồi.
“Quá yếu”
Ai biết được ngay cả mí mắt của Bùi Nguyên Minh cũng không chớp, mà hờ hững nhặt một chiếc đũa trên mặt bàn lên sau đó phóng ra.