Chương 1871:
“Câu trả lời thỏa đáng sao? Bây giờ tôi cho anh một câu trả lời thỏa đáng”
Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, vẻ mặt lạnh nhạt vung tay tát lần thứ hai.
“Bốp!”
“Một quản lý cấp cao nho nhỏ, vậy mà dám uy hiếp tổng giám đốc và giám đốc điều hành?”
“Bốp!”
“Anh lấy đâu ra tự tin và dũng khí đấy?”
“Bốp!”
“Vừa rồi tổng giám đốc Uông đã nói, ý của tôi là ý của cô ấy, tôi tát anh cũng tương đương với cô ấy tát anh!”
“Bốp!”
“Anh thân là giám đốc điều hành, cầm tiên lương cao như vậy, không chăm chỉ làm việc, không cống hiến cho tập đoàn, lại lấy chuyện ký hợp đồng ra để uy hiếp tập đoàn?”
“Bốp!”
“Tập đoàn trả lương cho anh, là để anh đề ra phương án, không phải để anh tạo phản”
Liên tục bị tát mấy cái, Kim Mặc Hàn mặt mũi bầm dập, anh ta tức giận mở miệng nói: “Tên nhóc thối này! Mày dám tát tao!”
“Rõ ràng là vì mày và Uông Linh Đan, cho nên tài phiệt Thượng Tinh mới hủy bỏ hợp tác với chúng tai”
“Đây đều là trách nhiệm của hai chúng mày!”
“Trách nhiệm của hai bọn tôi?” Bùi Nguyên Minh mỉm cười: “Thân là quản lý cấp cao của công ty, anh có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp công ty giải quyết vấn đề”
“Còn cái gì mà anh liên lạc, anh nói cho tôi biết, bây giờ anh mới bị hủy chức vị giám đốc điều hành, hợp đồng sẽ không còn nữa sao? Quyền đại lý cũng sẽ không còn nữa sao?”
“Một khi đã như vậy, vậy tôi không thể không hoài nghỉ anh, rốt cuộc lúc trước có lấy được hợp đồng hay không?”
“Có phải công việc của anh không có bất cứ tiến triển gì, thấy giấy không gói được lửa, nhân lúc tổng giám đốc Uông lên nắm quyên, anh lập tức đẩy hết lỗi lên trên người cô ấy!”
“Một chút việc nhỏ như vậy, tôi gọi một cuộc điện thoại thì có thể giải quyết, vậy mà anh dám uy hiếp tổng giám đốc Uông?”
“Đâu anh bị nước vào? Hay là không muốn làm nữa?”
“Không muốn làm mà nói, bây giờ lập tức cút ngay cho tôi!”
Bùi Nguyên Minh nói xong, lập tức đá mạnh Kim Mặc Hàn ngã xuống đất, lạnh nhạt ra lệnh: “Người đâu, đưa một lá thư từ chức tới, người nào lại kêu gào, bảo người đó ký tên rồi cút đi!”
Sau khi nói xong, tâm mắt Bùi Nguyên Minh liếc nhìn đám quản lý cấp cao ở đây, sau đó mỉm cười nói: “Tôi kích động một chút, có khả năng sẽ dọa mọi người sợ.”
“Những lời mà tôi mới nói với Kim Mặc Hàn, hi vọng mọi người đừng hiểu lầm”
Mọi người thả lỏng, có người muốn mở miệng.
Bùi Nguyên Minh tiếp tục nói: “Ý của tôi là các người muốn làm việc, thì câm miệng lại!”
“Nếu không muốn làm, thì thu dọn đồ rồi cút đi!”
“Mọi người đều như nhau!”
Những lời này vang lên, rất nhiều quản lý cấp cao ở đây đều trợn mắt há miệng.
Bọn họ vốn cảm thấy Bùi Nguyên Minh nhằm vào Kim Mặc Hàn chỉ là quan mới đến đốt ba đống lửa, chỉ là giết gà dọa khỉ thôi.
Nhưng không thể ngờ tới Bùi Nguyên Minh trực tiếp nhằm vào tất cả quản lý cấp cao.
Không muốn làm thì cút đi sao?
Đây là khí phách cỡ nào?
Rất nhanh có nhân viên công tác đưa thư từ chức tới, cứ thế đặt lên trên bàn.
Tất cả mọi người nhìn Kim Mặc Hàn lúc này mặt mũi bầm dập theo bản năng.
Uông Linh Đan cũng lộ ra biểu cảm tràn ngập hứng thú.
Tất cả mọi người muốn biết, Kim Mặc Hàn sẽ lựa chọn như thế nào?
Nhưng dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, anh ta không có khả năng rời đi.
Ngoại trừ tiền lương hàng năm gần ba mươi lăm tỷ khiến không ai muốn rời đi ra, còn có một nguyên nhân căn bản chính là, anh ta đại diện cho lợi ích của Kim Tuyết Ngọc.
Uông Vĩ Thành và Kim Tuyết Ngọc bảo anh ta ở đây, chính là muốn anh ta làm cấp dưới của Uông Linh Đan, ép Uông Linh Đan đi.
Mà không phải mọi chuyện còn chưa bắt đầu, mình đã cút đi trước.
€ó thể nói, bây giờ Bùi Nguyên Minh ra tay vô cùng quyết đoán, đánh Kim Mặc Hàn không kịp trở tay.
Đối mặt với tình hình như vậy, Kim Mặc Hàn muốn làm cấp dưới của Uông Linh Đan, có lẽ không dễ dàng như vậy nữa.