Chương 1623:
Uông Khải Trạch thở dài một hơi, anh ta chẳng muốn nói với Bùi Nguyên Minh nữa, mà nhìn Triệu Quốc Thái nói: “Chú Triệu, nể mặt Thanh Hạm và dì, chuyện này cháu sẽ không nói cho phó hội trưởng Uông chú cháu”
“Nhưng mà tốt nhất là mọi người nên đưa tên hai lúa này về với ông bà đi”
“Nếu không anh ta ở bên ngoài ăn nói linh tinh, cho dù là cháu cũng không bảo vệ được mọi người đâu.”
Nói đến đây, Uông Khải Trạch thở dài xoay người rời đi, giống như tiếp tục ở lại với Bùi Nguyên Minh trong căn phòng này, mình cũng sẽ bị liên lụy.
Lúc này khóe mắt mấy khách nhân đều giật giật, một lát sau cả đám đều đứng dậy, cười nói: “Tổng giám đốc Triệu, trong nhà còn có việc, đi trước, lần sau tôi mời, tôi mời!”
Sau khi nói xong, đám khách nhân đều chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ.
Có tên bệnh thần kinh Bùi Nguyên Minh ở đây khoác lác, nhỡ đâu để người của Long Môn nghe thấy, bọn họ sẽ gặp phiền phức rồi.
Đám người này đều là lão hồ ly, người nào muốn vì một người mới quen đắc tội Long Môn gia nghiệp lớn.
Rất nhanh, trong phòng VỊP vừa rồi còn nhốn nháo, chỉ còn lại một nhà Triệu Quốc Thái và Bùi Nguyên Minh.
Đầy bàn rượu và đồ ăn cũng không có ai động đũa, khiến bầu không khí phòng VIP vô cùng xấu hổ.
Khóe mắt Lý Tú Quyên giật giật, sau đó tức giận nói với Bùi Nguyên Minh: “Cậu nhìn cậu xem, cậu đúng là tên sao chổi!”
“Bởi vì cậu mà cậu Uông mới đi rồi!”
“Đám khách nhà chúng tôi cũng đi hết rồi!”
“Rốt cuộc là cậu tới tìm nhà chúng tôi nương tựa, hay là hại chết nhà chúng tôi đây?”
Triệu Quốc Thái cau mày nói: “Tú Quyên, nói gì thế?”
“Bùi Nguyên Minh tuổi trẻ nóng tính, tùy tiện nói đùa mấy câu có làm sao?”
“Hơn nữa tôi vốn nhìn tên ẻo lả đó là khó chịu, Bùi Nguyên Minh khiến cậu ta tức giận rời đi, rất hợp với ý tôi”
“Rất hợp ý ông?” Cuối cùng Lý Tú Quyên cũng bùng nổ tức giận: “Ông nói như vậy là có ý gì, là ông xúi giục Bùi Nguyên Minh nói cậu ta là hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô sao?”
“Ông không biết nói như vậy sẽ mang tới hậu quả gì cho nhà chúng ta sao?”
“Tôi nói cho ông biết, từ giờ trở đi, nhà chúng ta không có một xu quan hệ với Bùi Nguyên Minh!”
“Nếu ông dám tiếp tục thu nhận và giúp đỡ cậu ta, tôi sẽ dẫn theo Thanh Hạm ly hôn với ông!”
Lý Tú Quyên đã sớm bực bội Bùi Nguyên Minh tới tìm Triệu Quốc Thái nương tựa, sợ Triệu Quốc Thái lãng phí tiền bạc trên người anh.
Bây giờ có cớ, đương nhiên là bà ta sẽ trực tiếp trở mặt, hoàn toàn không cho Bùi Nguyên Minh thể diện.
Triệu Quốc Thái nghe thấy thế cũng tức giận: “Bùi Nguyên Minh là cháu tôi, tôi không chăm sóc cho thằng bé thì ai chăm sóc?”
“Tôi nói cho bà biết, tôi chẳng những dẫn thằng bé đi du ngoạn khắp thủ đô, còn sắp xếp cho thằng bé tiến vào công ty tôi, ở biệt thự tôi mới mua!”
“Được lắm! Tôi đã sớm dự liệu được, ông mua biệt thự kia, còn có vị trí quản lý cấp cao trong công ty còn để trống, chính là để tặng cho tên sao chổi Bùi Nguyên Minh này đúng không?” Lý Tú Quyên giận quá hóa cười.
“Triệu Quốc Thái, ông đúng là giỏi lắm! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có mấy đồng tiền dơ bẩn, thì đi trêu chọc đám thân thích nghèo, ông đều đã quên rồi đúng không?”
“Tôi trêu chọc đấy thì làm sao?” Triệu Quốc Thái đập bàn: “Năm đó tôi có quan hệ rất tốt với một nhà ông Bùi, lúc ở Đà Nẵng, nếu không có nhà ông Bùi giúp đỡ, chúng ta đã sớm chết đói rồi!”
“Bây giờ Bùi Nguyên Minh sống không tốt, tôi làm chú, giúp đỡ thằng bé một chút thì có sao?”
“Tôi nói cho bà biết, tôi chẳng những muốn giúp đỡ thằng bé, còn muốn thẳng bé làm con rể nhà họ Triệu tôi!”
“Bà không đồng ý cũng phải đồng ý!”
“Triệu Quốc Thái, đầu óc ông bị nước vào có phải không?” Lý Tú Quyên tức tới mức toàn thân run rẩy: “Còn muốn cậu ta làm con rể sao? Toàn thân từ trên xuống dưới cậu ta có chỗ nào xứng với Thanh Hạm nhà chúng ta chứ?”