Chương 1970:
Một tiếng giòn vang truyền ra, vậy mà người đàn ông Đảo Quốc không kịp né tránh, trực tiếp bị Biên Bất Phụ tát mạnh lùi về sau vài bước, hơn nữa đầu choáng mắt hoa, trong đầu không ngừng ong ong.
Còn chưa đợi anh ta kịp phản ứng, Biên Bất Phụ lại trở tay tát thêm một cái.
“Bốp!”
Cái tát này khiến răng của người đàn ông Đảo Quốc đầu đã bay ra.
Hai cái tát đánh xong, Biên Bất Phụ mới tiện tay cầm khăn trên bàn lên bắt đầu lau tay, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi trêu chọc các người, thì sao?”
Người đàn ông Đảo Quốc che mặt, sững sờ một lúc lâu.
Anh ta có chút địa vị ở trong Kashima Shinto Ryu, có khi nào bị người ta sỉ nhục như vậy?
Lúc này vẻ mặt anh ta nhìn Biên Bất Phụ với vẻ khó mà tin, giận tím mặt: “Ngu ngõc!”
“Mày dám tát tao?”
“Mày có biết ông đây là ai không?”
“Người đâu! Giết tên khốn nạn này cho ông!”
Cùng với tiếng ra lệnh của anh ta, mười mấy người đàn ông của Đảo Quốc mặc trang phục không thủ đạo ở bên cạnh cùng ra tay, ra tay tàn nhấn với Biên Bất Phụ.
“Rầm rầm rầm…”
Tuy Biên Bất Phụ thích làm ra vẻ, nhưng tên tuổi vua tán thủ của anh ta cũng có chút trình độ.
Lúc này anh ta rất bình tĩnh, một quyền lại một quyên, vô cùng tiêu sái.
Một lát sau, mười mấy người đàn ông Đảo Quốc bị đánh ngã, ngã xuống đất không ngừng kêu thảm thiết.
Mà Biên Bất Phụ thì lông tóc không tổn hao, trái lại để hai tay ở sau lưng bước tới.
Không đợi người đàn ông dẫn đâu mở miệng, Biên Bất Phụ đã đánh một cái, đá vào ngực anh ta, giẫm người đàn ông Đảo Quốc phun máu.
“Ngu ngốc! Vậy mà mày dám đánh tao!”
Người đàn ông ẻo lả này ôm ngực, không ngừng vùng vẫy.
“Mày có biết ông đây là ai không? Ông đây là iro Nakano trong Kashima Shinto Ryu.”
“Mày dám động vào tao, anh trai tao Taro Nakano sẽ không tha cho mày!”
Nghe thấy hai chữ “Taro Nakano”, sắc mặt không ít người ở đây hơi đổi, ngay cả Triệu Thanh Hạm cũng nhíu mày.
Chỉ cần là người từng học ở đạo quán của Kashima Shinto Ryu đều biết, Taro Nakano, được xưng là đệ nhất kiếm ở đạo quán Kashima Shinto Ryu.
Là người mạnh nhất của Kashima Shinto Ryu ở thủ đô.
Nghe nói từng có mười mấy nhân sĩ giang hồ liên thủ tới cửa phá, đều bị Taro Nakano đá một cái đá bay.
Chuyện này không phải chuyện vinh quang gì, cho nên bên ngoài không rõ lắm, nhưng giới thượng lưu đều có lời đồn.
Ít nhiều gì Triệu Thanh Hạm cũng được xem là người bên giới thượng lưu, cho nên cũng biết đại khái chuyện này.
Trêu chọc vào Taro Nakano, trừ khi có cấp cao của Long Môn phân hội thủ đô ra mặt, nếu không muốn dàn xếp chuyện này vô cùng khó khăn.
Lúc này Triệu Thanh Hạm đều cảm thấy đau đầu.
Đừng nhìn chú Uông Khải Trạch là Uông Vĩ Thành, nhưng muốn Uông Vĩ Thành vì chuyện này mà ra mặt, đâu dễ như thế?
Ngay lúc mọi người đau đầu như đầu sắp nứt ra, Biên Bất Phụ đi tới, lạnh lùng mở miệng nói: “Thì sao?”
“Đánh anh, anh dám có ý kiến?”
“Jiro Nakano? Taro Nakano?”
“Tôi nói cho anh biết, cho dù Taro Nakano tới đây cũng vô dụng!”
“Trêu chọc tôi, đều bị tôi đánh bay!”
“Bởi vì tôi là vua tán thủ của Đại Hại”
Giọng nói vừa dừng, Biên Bất Phụ đá ra lần thứ hai, trực tiếp đạp bay Jiro Nakano, đập lên trên tủ rượu ở giữa đại sảnh.
viro Nakano vô cùng chật vật đứng dậy, chỉ vào Biên Bất Phụ nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày †o gan lắm, có bản lĩnh thì đợi ông đây năm phút!”
“Hôm nay tao không giết chết mày, tao sẽ quỳ xuống với mày!”
Khi nói chuyện, Jiro Nakano mò mẫm di động bắt đầu gọi điện đi.
“Được, tao cho mày năm phút” Biên Bất Phụ chắp tay ở sau lưng: “Trái lại tao muốn nhìn xem, mày có thể gọi ai tới”