Chương 1961:
Lâm Mạn Ni không để ý tới rung động của mọi người, mà thản nhiên đi tới trước mặt Bạch Sở Tiêu, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một cái xong, mới lạnh lùng nói: “Không biết Lâm Mạn Ni tôi, có đủ tư cách khiến Bạch Sở Tiêu anh cho chút mặt mũi hay không?”
“Có đủ tư cách tát anh một cái hay không?”
“Bốp”
Sau khi nói xong, Lâm Mạn Ni trở tay tát Bạch Sở Tiêu ngã xuống đất.
Mãy chục người đàn ông mặc đồng phục kinh hãi kêu lên theo bản năng: “Đội trưởng!”
“Đội trưởng sao?” Lâm Mạn Ni lạnh nhạt nói: “Trước đây phải, bây giờ, anh ta không phải nữa!”
“Ngài Lâm đã tự mình điện thoại cho người đứng đầu Long Ngục, bắt đầu từ lúc này, Bạch Sở Tiêu không còn quan hệ với Long Ngục nữa!”
Một câu vô cùng đơn giản, đại diện cho năng lực rất lớn, cũng đại diện cho Lâm Mạn Ni đứng ở đây, là ý của Lâm Khang Dụ.
Nói một cách đơn giản, phía sau Bùi Nguyên Minh có Lâm Khang Dụ người đứng đầu thủ đô làm chỗ dựa!
Nghĩ thông suốt điểm này, vẻ mặt Bạch Sở Tiêu đang vùng vẫy đứng dậy hơi trắng bệch.
Anh ta biết mình xong đời, chẳng những không còn tương lai, nói không chừng còn liên lụy tới nhà họ Bạch ở Tô Hàng.
Nhưng vấn đề là, lúc này anh ta căn bản không dám tức giận, đối phương là Lâm Mạn Ni đây!
Danh viện đứng đầu thủ đô, con gái nuôi của Lâm Khang Dụ người đứng đầu thủ đô!
Ở thủ đô, tuyệt đối là nhân vật ngang vai ngang vế với sáu thế tử!
Sao anh ta dám nổi bão với người như vậy?
Lúc này Bạch Sở Tiêu lộ ra nụ cười lấy lòng: “Cô Lâm, nể mặt nhà họ Bạch ở Tô Hàng, cho tôi một cơ hội đi…”
Lâm Mạn Ni lạnh lùng nói: “Nếu anh đắc tội tôi, thậm chí đắc tội ngài Lâm, như vậy chúng tôi sẽ nể mặt nhà họ Bạch ở Tô Hàng anh, dù sao mọi người đều lăn lộn ở Giang Nam, không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt Phật Tổi”
“Nhưng người anh đắc tội là cậu Bùi!”
“Một khi đã như vậy, đừng nói là anh, cho dù là gia chủ nhà họ Bạch ở Tô Hàng anh quỳ gối trước mặt ngài Lâm, cũng không có bất cứ mặt mũi gì!”
Nghe thấy thế, Hạ Vân và Uông Linh Đan đều lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh.
Bọn họ đều không thể ngờ tới, Bùi Nguyên Minh mới tới thủ đô mấy ngày, sao khiến Lâm Khang Dụ làm việc nghĩa không chùn bước đứng sau lưng anh, làm chỗ dựa cho anh như vậy?
Hai bọn họ thậm chí còn hoài nghi, có phải Bùi Nguyên Minh đã qua lại với Lâm Mạn Ni hay không.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh bình tĩnh, nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
Lúc này gương mặt Bạch Sở Tiêu càng trắng xanh, anh ta biết lúc này đã không còn đường quay về, sau đó trầm giọng nói: “Cô Lâm, hẳn là cô biết, hôm nay tôi tới đây chỉ là vâng mệnh làm việc mà thôi.”
“Bùi Nguyên Minh, dù sao cậu ta cũng đánh chết một người nước ngoài, thi thể còn ở đây, đây là bằng chứng như núi…”
Lâm Mạn Ni trực tiếp cắt ngang, lạnh lùng nói: “Anh thật sự cho rằng, chính phủ chúng tôi là người mù, là kẻ ngốc hay sao?”
“Người Đảo Quốc này là vượt biên nhập cảnh, không có bất cứ thân phận hợp pháp nào, dựa theo tài liệu chúng tôi đạt được, anh ta là tội phạm truy nã quốc tế, đã từng tập kích sát hại người Đại Hạ ở nước ngoài.”
“Anh Bùi giết chết anh ta, là thấy việc nghĩa hăng hái làm, đây là công lớn!”
“Việc này bên chính phủ thủ đô sẽ trực tiếp viết báo cáo gửi cho cấp trên, đến lúc đó sẽ có khen thưởng”
“Có vấn đề gì không?”
“Hay là nói, Bạch Sở Tiêu muốn chèn ép người có công với đất nước thành tên tội phạm truy nã”
“Anh cảm thấy, anh có thực lực làm được chuyện này sao?”
“Tuy Long Ngục độc lập với chính phủ, là một hệ thống khác”
“Nhưng chuyện này không có nghĩa các người có thể hoàn toàn không dựa theo quy tắc của chính phủ mà làm việc, anh hiểu ý tôi không?”
“Cho nên rốt cuộc là dẫn theo cái đuôi trực tiếp cút đi, hay là ở đây tiếp tục nói lời vô nghĩa, anh nhất định phải suy nghĩ kỹ hậu quả”
“Bây giờ chỉ miễn chức vụ của anh mà thôi, kế tiếp sẽ có hậu quả gì, tôi cũng không rõ.”