Chương 1816:
Lý Khải Lâm hơi híp mắt, mở miệng nói: “Tôi vốn muốn nói nhiều hơn, nhưng tôi cảm thấy mình nên tiết chế một chút.”
“Dù sao tôi không biết cậu có nhiều tiên như vậy hay không?”
“Huống chỉ cậu đắc tội Tiền Chấn Hưng, ông ta nhất định sẽ tìm cậu tính sổi”
“Đúng rồi, quên nói cho cậu biết, chỗ dựa vững chắc của Tiền Chấn Hưng là cậu Lục Lục Trọng Bằng!”
“Tuy cậu Lục không phải là một trong sáu thế tử ở thủ đô, nhưng cậu ấy là em vợ của người đứng đầu thủ đô!”
“Cậu ấy còn là người nhà họ Lâm ở Tô Châu, một trong mười gia tộc đứng đầu!”
Sau khi nói tới đây, Lý Khải Lâm tới gần Bùi Nguyên Minh, hạ giọng nói: “Cậu nói xem, có phải cậu sắp xong đời rôi không?”
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Lục Trọng Bằng?
Anh Lục sao?”
Lý Khải Lâm nâng chân lên bắt chéo hai chân, thản nhiên nói: “Thế nào? Có sợ không?”
“Có thể nói thái độ làm việc của Lâm Khang Dụ, có phong độ của một đại tướng!”
“Nhưng mà Lục Trọng Bảng nổi tiếng là lưu manh trong đám cậu chủ thế tử, mày cảm thấy mày có thể chống đỡ được uy hiếp của anh ấy sao?”
Trân Duy Nghĩa và một đám nữ minh tinh đều bắt đầu cười khẩy.
Cho mày làm ra vẻ này!
Ai bảo mày nghĩ mày trâu bò lắm cơi Bây giờ mày cho rằng là trâu bò, sẽ chỉ khiến mày biến thành một tên ngu ngố!
cMặt mũi mà chúng tao bị mất ở chỗ mày trong quá khứ, sẽ lập tức đòi lại gấp mười lần!
Ngay sau đó, đám người bị đẩy ra lần hai, sau đó chỉ thấy một đám vệ sĩ của nhà họ Tiền đẩy Tiền Chấn Hưng ngôi trên xe lăn xuất hiện.
Phía sau xe lăn còn có mười mấy vệ sĩ, một đám nhìn như hung thần ác sát, vô cùng cường tráng, cũng rất dọa người!
Lý Khải Lâm nhìn thấy cảnh này thì hơi sửng sốt, đợi thấy rõ người ngồi trên xe lăn là ai, ông ta mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Tiền cũng tới đây, xem ra cậu chết chắc rồi!”
Đám Trần Duy Nghĩa cũng nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.
Theo bọn họ, tên nhóc không biết trời cao đất rộng này, e rằng hôm nay ngay cả chữ chết viết như thế nào cũng không biết!
Ngay sau đó, Tiền Chấn Hưng được đẩy lên trước đám người đột nhiên vùng vẫy đứng dậy, rõ ràng là tay chân đều bị phế đi, nhưng ông ta vẫn “cộp” một tiếng quỳ gối trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Mà đám vệ sĩ cũng nhanh chóng quỳ xuống, khúm núm, kinh hãi, vô cùng sợ hãi đối với Bùi Nguyên Minh.
Đám Lý Khải Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, cả đám đều có vẻ mặt đờ đẫn, nói theo bản năng: “Tống giám đốc Tiền, ông đang làm gì thế?”
Tiền Chấn Hưng là trùm bất động sản ở thủ đô, dựa vào Lục Trọng Bằng, những năm gần đây kiếm được đầy túi, xem như quyền sở hữu tài sản vô song.
Nhưng lúc này lại quỳ gối trước mặt Bùi Nguyên Minh, giống như một con chó.
Tiền Chấn Hưng không để ý tới những người khác, mà ra hiệu cho thư ký quỳ xuống, đưa một tấm chỉ phiếu ba nghìn năm trăm tỷ, sau đó Tiền Chấn Hưng vừa dập đầu, vừa mở miệng nói: “Cậu Bùi, đây là ba nghìn năm trăm tỷ chúng tôi bồi thường cho cô Trịnh!”
“Mong cậu và cô Trịnh giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi lần này!”
Cảnh tượng này khiến Trần Duy Nghĩa và một đám nữ minh tinh đều hơi sửng sốt, cả đám đều lập tức trợn tròn mắt.
Cho dù như thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, Tiền Chấn Hưng đi tới bệnh viện, vậy mà không phải tìm Bùi Nguyên Minh gây phiền phức, còn khúm núm nhận lỗi, quan trọng nhất chính là còn bồi thường ba nghìn năm trăm tỷ.
Bất động sản của nhà họ Tiền vốn lưu động không nhiều lắm, ba nghìn năm trăm tỷ này, chỉ sợ đập nồi bán sắt kiếm ra.
Rốt cuộc Bùi Nguyên Minh này là ai? Vậy mà có thể khiến Tiền Chấn Hưng sợ hãi anh như vậy?
Không tiếc mất hết gia tài?
Không phải sau lưng anh ta có Lục Trọng Bằng sao?
Sắc mặt Lý Khải Lâm cũng thay đổi, không nhịn được nói: “Tổng giám đốc Tiền, có phải là ông điên rồi đúng không?”