Chương 1840: Anh không xứng.
Những lời này của Bùi Nguyên Minh rất đơn giản thẳng thắn.
Hơn nữa anh chẳng những chướng mắt Tư Đồ Chí Khang, lại càng chướng mắt Thanh Hư đạo trưởng tiếng tăm lừng lẫy ở thủ đô.
“Cậu nói cái gì?”
Tư Đồ Chí Khang đang bắt chéo hai chân đợi Bùi Nguyên Minh quỳ lạy hơi sửng sốt, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe nhầm.
Trong ngày thường có không biết bao nhiêu cậu chủ nhà giàu, khóc lóc kêu gào muốn bái nhập mình làm môn hạ, mình đều chẳng muốn nhận.
Hôm nay xem như nể mặt sư muội, cho tên nhóc này một cơ hội, vậy mà anh không biết tốt xấu?
Lúc này, Tư Đồ Chí Khang thậm chí đều cho rằng mình nghe nhầm.
“Tôi nói rất rõ ràng, anh không xứng”
“Bao gôm Thanh Hư đạo trưởng sư phụ anh, cũng không có tư cách này!”
“Còn Chân Vũ Long cũng được, Uông Vĩ Thành cũng được, hay là Dương Định Siêu gì đó kia”
“Tự tôi có thể ứng phó”
“Không cần các người quan tâm”
Bùi Nguyên Minh gắn từng chữ, nói vô cùng dễ dàng.
Uông Linh Đan lại sốt ruột: “Bùi Nguyên Minh, bây giờ không phải lúc sĩ diện đâu “
“Tôi biết anh rất lợi hại, cũng rất có bản lĩnh”
“Nhưng loại người như Dương Định Siêu, trên tay dính đầy máu tươi, vì hoàn thành nhiệm vụ mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.”
“Tôi đây cũng là vì muốn tốt cho anh thôi”
Rất rõ ràng, cô ta thật sự suy nghĩ cho Bùi Nguyên Minh, nếu là vì mình, tám phần sẽ không đi câu xin Thanh Hư đạo trưởng.
Chính là vì an toàn của Bùi Nguyên Minh, cô ta mới đi cầu xin Thanh Hư đạo trưởng.
Cho dù cô ta biết, vì thế sẽ nợ một ân tình rất lớn.
Nhưng không thể ngờ tới lúc này Bùi Nguyên Minh từ chối sắp xếp của mình, Uông Linh Đan sốt ruột tới mức sắp khóc tới nơi.
“Linh Đan, tôi biết cô là vì tốt cho tôi”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh bình tĩnh: “Nhưng tôi thật sự không cần vì việc nhỏ này mà khúm núm”
“Loại mặt hàng như Dương Định Siêu, tới mãy người tôi diệt mây người”
“Cuồng vọng!”
“Không biết gì!”
Không đợi Uông Linh Đan mở miệng, Tư Đồ Chí Khang đã cười lạnh lùng.
“Nể mặt sư muội tôi, tôi lại cho cậu một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc là cậu có quỳ xuống bái sư hay không?”
Thực tế là lão đạo Thanh Hư bảo Tư Đồ Chí Khang nhận đồ đệ, nhận Bùi Nguyên Minh làm đệ tử ký danh.
Nhưng vừa rồi Bùi Nguyên Minh tát mình một cái, cho nên trong lòng Tư Đồ Chí Khang khó chịu, mới cố ý làm khó Bùi Nguyên Minh.
Nhưng mà không thể ngờ tới, vậy mà Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không nể mặt, chuyện này khiến Tư Đồ Chí Khang vô cùng tức giận.
“Không cần, tôi vẫn nói câu nói đó, tự tôi có thể giải quyết”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt.
“Ồ, bái tôi làm thầy ấm ức cậu sao?”
“Cậu nghĩ cậu là ai?”
“Thế tử hay là cậu chủ?”
“Tôi nói cho cậu biết, nếu lúc này cậu không quỳ xuống với tôi, đợi lúc Dương Định Siêu tới cửa, cho dù cậu dập đầu với tôi, tôi cũng không bảo vệ cậu đâu!”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nếu anh gặp Dương Định Siêu, quỳ xuống dập đầu với tôi, trái lại tôi có thể suy xét bảo vệ anh”
“Cậu…
Tư Đồ Chí Khang bị tức tới mức toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa phun ra ngụm máu.
“Bùi Nguyên Minh, anh đừng như vậy!”
Vẻ mặt Uông Linh Đan lo âu.
“Dương Định Siêu thật sự không đơn giản, anh đừng quá tự đại nữa”
Tư Đồ Chí Khang cười khẩy một tiếng, kéo Uông Linh Đan nói: “Linh Đan, đừng để ý tới tên nhóc không biết trời cao đất rộng này nữa!”
“Cậu ta muốn làm ra vẻ trước mặt em, muốn khiến người ta cảm thấy được cậu ta là anh hùng cứu mỹ nhân!”
“Anh nói cho em biết, người như vậy có tư tưởng xấu, cậu ta căn bản chính là vì tiền của em mà thôi”
“Người như vậy, không xứng được đạo quan Thanh Hư bọn anh bảo vệ!”
“Kế tiếp anh chỉ phụ trách bảo vệ em, còn cậu †a, để cậu ta tự sinh tự diệt đi!”
Ngay sau đó, ở cửa biệt thự truyền tới tiếng vang rất to, cánh cửa làm bằng đồng bị người ta dùng súng bắn mở ra.