Chương 1872:
Nhìn Kim Mặc Hàn gương mặt lúc trăng lúc xanh, Bùi Nguyên Minh lấy một phần tài liệu ra để lên trên mặt bàn, thản nhiên nói: “Tài phiệt Thượng Tinh là cái rắm gì? Chỉ là tài phiệt của Băng Quốc mà thôi!”
“Quyền đại lý của bọn họ rất khó lấy được sao? Loại chuyện này cần tổng giám đốc hoặc giám đốc điều hành ra mặt à?”
“Bất cứ một quản lý cấp cao nào ở đây, đều có thể lấy được!”
“Nếu không lấy được, các người không thấy làm thất vọng tiền lương và tiền chia hoa hồng trên ba tỷ rưỡi hàng năm sao?”
“Tập đoàn nuôi các người, là nuôi đám bất tài à?”
Bùi Nguyên Minh chỉ thư từ chức, lạnh lùng nói: “Nếu có người nào cảm thấy Bùi Nguyên Minh tôi quá hung hãn, nói những lời không có lý”
“Hay là cảm thấy thực lực của bản thân năng lực có hạn, không có biện pháp đảm nhận chức vụ này, như vậy rất đơn giản, cút cho tôi là được”
“Bây giờ các người cút đi, tôi đảm bảo tiền lương và tiền chia hoa hồng năm nay đều không thiếu của các người một đồng”
Nghe những lời Bùi Nguyên Minh nói, xung quanh yên tĩnh giống như chết lặng, ngay cả Kim Mặc Hàn mới đầu còn đang kêu gào, lúc này đều biến thành tên câm điếc, căn bản không dám mở miệng.
Bởi vì bây giờ mỗi người đều biết, tiếp tục đấu lại Bùi Nguyên Minh, tiếp tục làm ra vẻ tuyệt đối sẽ bị Bùi Nguyên Minh đá bay ra khỏi tập đoàn.
Uông Linh Đan cũng thờ ơ nhìn cảnh tượng này.
Đối với cô ta mà nói, cô ta nhất định phải đứng bên phía Bùi Nguyên Minh.
Nếu hai bọn họ có bất cứ ý kiển khác nhau nào, như vậy những lời mà Bùi Nguyên Minh vừa mới nói đều biến thành chuyện cười.
Huống chỉ trải qua mấy ngày ở chung, cô ta tin tưởng Bùi Nguyên Minh một trăm phần trăm, tin tưởng những hành động mà anh làm đều có ý nghĩa, không phải là tùy ý làm bậy.
Sắc mặt Kim Mặc Hàn thay đổi, những người khác có thể không có bất cứ phản ứng gì, nhưng anh ta không được.
Hôm nay không có biện pháp khiến Uông Linh Đan xuống đài, anh ta căn bản không có biện pháp ăn nói với Uông Vĩ Thành và Kim Tuyết Ngọc.
Cho nên cho dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng lúc này Kim Mặc Hàn chân chừ một lát, vẫn sắc mặt khó coi mở miệng nói: “Họ Bùi kia!
Những lời này của cậu là có ý gì?”
“Định qua cầu rút ván sao?”
“Cậu nên biết, môi quản lý cấp cao chúng tôi đều vất vả làm việc, tập đoàn có được như ngày hôm nay, chúng tôi không có công lao cũng có khổ lao…”
“Không có công lao cũng có khổ lao sao?”
Bùi Nguyên Minh võ bàn.
“Kim Mặc Hàn anh không biết xấu hổ khi nói ra những lời như vậy sao?”
“Anh đừng cho rằng tôi không biết!”
“Lúc anh làm giám đốc điều hành, tất cả nghiệp vụ của quản lý cấp cao, anh đều chặn ngang một tay!”
“Quan trọng là anh đều không phải giúp làm việc, có đôi khi làm trở ngại chứ không giúp gì, mà mục đích rất đơn giản, chỉ cần là nghiệp vụ anh nhúng tay vào, anh sẽ có tư cách chia một bát canh!”
Bùi Nguyên Minh nói ra những lời này, gần như tất cả quản lý cấp cao đều nhìn về phía Kim Mặc Hàn theo bản năng, tất cả mọi người nhớ lại chuyện quá khứ.
Kim Mặc Hàn, quả thật nhúng tay vào nghiệp vụ của mình.
Lúc trước tất cả mọi người cho rằng Kim Mặc Hàn chỉ nhúng tay vào việc của mình mà thôi, nhưng lúc này Bùi Nguyên Minh vạch trần, mọi người mới hiểu ra Kim Mặc Hàn đâu chỉ nhúng tay vào nghiệp vụ của mọi người thôi đâu.
€ó thể nói Bùi Nguyên Minh vừa nói ra những lời này, chỉ trong nháy mắt đã đẩy Kim Mặc Hàn đứng phía đối diện tất cả quản lý cấp cao.
“Các người đừng nghe cậu ta nói linh tỉnh, cậu ta..” Kim Mặc Hàn miệng đăng lưỡi khô, cứng họng.
Bùi Nguyên Minh tiếp tục lạnh lùng mở miệng: “Bởi vì nhúng tay vào tất cả nghiệp vụ của quản lý cấp cao, tiền lương và tiền chia hoa hồng hàng năm của anh, là gần gấp ba quản lý cấp cao ở đây, thậm chí còn gấp năm lần một số người!”
“Anh thực sự cho rằng, anh dựa vào bản lĩnh của mình lấy được tiền lương và tiền hoa hồng nhiều như thế sao?”
“Anh chẳng qua là dựa vào chặn ngang một tay, cướp miếng ăn trong bát người khác mà thôi!”
“Anh dựa vào thủ đoạn như vậy, còn cảm thấy mình rất có bản lĩnh? Cảm thấy mình cống hiến cho tập đoàn rất lớn sao?”
“Phi”