Chương 1952:
Lê Hàn Nguyệt từng là tay chân thân tín dưới quyền Chân Vũ Long, nắm quyền hành lớn trong tay, lúc này nhìn nửa sống nửa chết, toàn thân đang giật giật.
Chẳng qua cô ta vẫn còn một hơi, trong mắt tràn ngập bi phẫn và vẻ sợ hãi.
Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn một lát xong, vẫn ngồi xốm xuống vươn tay kiểm tra mạch của Cô ta.
Kết quả kiểm tra khiến Bùi Nguyên Minh có chút kinh ngạc, Lê Hàn Nguyệt hẳn là bị người ta phế bỏ xong, lại đánh gãy tay chân, sau đó mới vứt tới nơi này.
Trong đó vết thương cô ta bị xe đâm không hề nặng, vết thương nặng nhất là vì bị phế đi mà dẫn tới.
Hạ Vân nhìn thấy không có nguy hiểm, từ trong xe đi tới phía sau Bùi Nguyên Minh, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Bùi, cô ta là ai thế?”
“Anh quen cô ta sao?”
Bùi Nguyên Minh xua tay, ý bảo Hạ Vân đừng tiến lại gần.
Sau đó anh lấy thuốc mình mang theo ra, giúp Lê Hàn Nguyệt tạm xử lý một số vết thương, sau đó anh ra hiệu cho lái xe gọi xe cứu thương.
Dưới tác dụng của thuốc, Lê Hàn Nguyệt ở trạng thái bán hôn mê lúc này cũng hơi tỉnh táo lại một chút.
Nhưng có lẽ lúc này trước mắt cô ta là một vùng mờ mịt, căn bản không thấy rõ, xuất hiện trước người cô ta chính là Bùi Nguyên Minh kẻ địch mạnh của cô ta.
Lúc này cô ta chỉ nhỏ giọng căm hận nói: “Người Đảo Quốc chết tiệt!”
“Người Đảo Quốc chết tiệt!”
Rất rõ ràng, cô ta đang ở trạng thái bán hôn mê, trong lòng quá bực tức, cho nên mới có thể nói ra những lời này.
Bùi Nguyên Minh tràn ngập hứng thú nói: “Người Đảo Quốc đã làm gì cô thế?”
“Không phải các cô có quan hệ hợp tác với người Đảo Quốc sao?”
Ý thức của Lê Hàn Nguyệt không tỉnh táo, lúc này chỉ biết lăn qua lộn lại lẩm bẩm nói người Đảo Quốc chết tiệt, căn bản không có biện pháp trả lời vấn đề khác.
“Đồ ngốc, hóa ra cô chạy tới nơi này!”
Ngay lúc Bùi Nguyên Minh chuẩn bị hỏi thêm mấy câu, thì nghe thấy tiếng Đại Hạ không tính là lưu loát truyên từ cách đó không xa tới, nghe vô cùng âm trầm, vô cùng chói tai, vô cùng thấm vào lòng người.
Lúc này xung quanh có gió lạnh thổi tới, nhất thời khiến nhiệt độ hạ thấp mấy phần.
Cách đó không xa, cây cối giống như đều hoảng sợ mà lay động, đang run lẩy bẩy.
Hạ Vân nói theo bản năng: “Người nào đang giả thần giả quỷ!”
“Ha ha ha, người nào sao?”
“Đương nhiên là người muốn mạng các người!”
Tiếng Đại Hạ vô cùng kỳ lạ truyền đến, giọng nói của đối phương mang theo hương vị thâm trầm.
“Đừng có trách tôi, có trách thì phải trách vận may của các người không tốt, sao lại thấy được cảnh tượng này!”
Giống như bị giọng nói này kích thích, Lê Hàn Nguyệt bất chợt vùng vẫy ngồi dậy: “Thế tử chết, chính là vì các người, các người đáng chết…”
“Phụt..”
Lúc này có một đám sương mù tỏa ra từ phía trước, chậm rãi bao trùm về phía đám người Bùi Nguyên Minh.
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh thay đổi lớn, quát khẽ: “Lùi, toàn bộ lùi về sau!”
Hạ Vân lập tức dẫn theo vệ sĩ và mấy vệ sĩ nhanh chóng lùi về phía sau.
Nhưng có hai vệ sĩ tốc độ chậm hơn một chút, kết quả vừa mới đi vài bước đã bị sương mù này bao phủ.
Chỉ trong nháy mắt, toàn thân hai vệ sĩ này lập tức cứng đờ, miệng mũi chảy ra máu tươi màu đen trực tiếp xụi lơ trên đất!
Đây là thứ kịch độ!
cNgười trúng độc sẽ phải chết!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, loại độc này vô cùng bá đạo, người bình thường căn bản không chống đỡ được.
Vừa nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Minh xua tay nói: “Dùng nước làm ướt áo che lên mặt, cho dù thế nào cũng không thể hít vào đám sương này!”
Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh đã lấy khăn tay ra, bịt kín miệng mũi mình.
Thực tế anh không hề e sợ những khí độc này.
Nhưng đám người Hạ Vân tuyệt đối không thể đối kháng, một khi hít phải khí độc này, cho dù thần tiên cũng không cứu được.