Chương 322
Xem ra Trịnh Tuyết Dương chuẩn bị muốn vứt bỏ thằng ở rể này, đổi thành một người chồng có thể giúp ích cho cô ta.
Giờ phút này, Trịnh Chí Dụng cực kỳ cảnh giác,
“Ông nội, ông thật sự để Bùi Nguyên Minh cứ tiếp tục làm trò như vậy sao? Nói không chừng cậu ta bị người ta xúi giục, đến đây phá rối, nói như vậy, mới sẽ không ảnh hưởng đến uy tín của người nào đó ở nhà họ Trịnh của chúng ta.” Trịnh Chí Dụng có ý ám chỉ nói. ông cụ Trịnh lạnh lùng nhìn anh ta một cái, vào lúc này còn châm chọc Trịnh Tuyết Dương, đủ để thấy Trịnh Chí Dụng lòng dạ hẹp hòi.
Nhưng mà, Trịnh Chí Dụng có lẽ cũng không nói sai, việc này có thể do Trịnh Tuyết Dương ở sau lưng sai khiến.
Lúc này, ông cụ Trịnh lại ngầm cảnh giác với Trịnh Tuyết Dương, ông ta theo bản năng liếc nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, nơi này là nơi để bàn bạc việc công, nếu cậu muốn tự biên tự diễn, có thể cút ra ngoài.”
“Ông à, có lẽ ông cho là cháu đang nói đùa, nhưng cháu nói với ông đều là sự thật.” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.
“Tao thật sự nhìn không được dáng vẻ ngu ngốc này của mày, mày nói mày được cô chủ nhà họ Nạp tự mình ra mặt mời? Mày dựa vào cái gì? Chỉ bằng cái bản mặt trắng này của anh à? Cũng không tự nhìn xem bản thân mình lớn lên là cái dạng gì! Trong lòng không tự biết sao?” Trịnh Chỉ Dụng dùng vẻ mặt không kiên nhẫn nói với Bùi Nguyên Minh.
“Có thể là nhà họ Nạp đánh giá cao tôi.” Bùi Nguyên Minh nói. “Đánh giá cao mày? Đánh giá cao sự vô dụng của mày? Đánh gia cáo may có thể rửa WC? Hay là đánh giá cao mày có thể ở re? Anh cũng, cũng đừng nói cho tao biết, nhà họ Nạp còn chuẩn bị cho mày ở rể đó?” Trịnh Chí Dụng xoa huyệt thái dương, vẻ mặt đau đầu.
“Tại sao lúc trước nhà họ Trịnh chúng tôi lại cho một tên ngu ngốc ở rể thế này? May mà mày nói những lời này ở trong nhà họ Trịnh chúng ta, nếu để truyền ra ngoài, nhà họ Trịnh chúng ta lập tức sẽ trở thành trò cười của cả thành phố Hải Dương, không, lúc này sẽ trở thành trò cười của cả Đà Nẵng mất!” Trịnh Chí Dụng đầy khinh thường nói.
“Bùi Nguyên Minh, im cái miệng thúi của anh lại đi, bây giờ tôi nghe anh nói chuyện thôi là đã muốn nôn rồi, anh có thể lấy gương soi lại xem, nhìn xem bản thân anh vô dụng thế nào! Chúng tôi nhìn anh là đã thấy chán ghét, anh có thể đừng nói những lời này đến ghê tởm chúng tôi được không? Xin anh đó!” Trịnh Thu Hằng cũng đầy mặt ghét bỏ nhìn Bùi Nguyên Minh.
“Ông à, ông chắc chắn không cần cháu giúp sao?” Bùi Nguyên Minh không nhìn hai người này, mà tiếp tục nói với ông cụ Trịnh.
Khóe miệng ông cụ Trịnh hiện lên vẻ khinh thường, lạnh lùng nói: “Ý tốt của cậu cứ để trong lòng là được rồi, nhà họ Trịnh chúng tôi không lưu lạc tới mức phải dựa vào đứa ở rể để chống đỡ đâu!”