Chương 1767:
Trời đông giá rét, gió mùa đông bắc không ngừng tràn về khắp thủ đô.
Trong khu biệt thự cổ kính gân biển, bên trong có một ngọn lửa đang cháy rừng rực.
“Nào nào nào, thế tử, cháu đến nếm thử lại loại rượu mao đài năm mươi năm của dì đi”
“Tuy những năm gân đây, nước Đại Hạ chúng ta thích mấy thứ như rượu tây hay rượu vang đỏ gì đó, thế nhưng trời đông giá rét như thế này, vẫn là rượu trắng có thể làm ấm người”
Nhà họ Uông, vừa rồi trong đại sảnh vẫn còn vô cùng hỗn loạn, lúc này đây tất cả đồ dùng trong nhà đều đã được đổi mới lại.
Trên mỗi đầu bàn ăn hình chữ nhật lại có một người đang ngôi đó.
Ngoại trừ Kim Tuyết Ngọc với gương mặt còn hơi sưng tấy thì đối diện cô ta chính là một người thanh niên mặc âu phục.
Kim Tuyết Ngọc đã không còn dáng vẻ nóng nảy như lúc bị Bùi Nguyên Minh đánh nữa mà thay vào đó là một loại khí chất thoát tục, loại khí chất do giới thượng lưu bôi dưỡng ra.
Ngoài chai rượu Mao Đài ở trên bàn, lúc này trên mặt bàn còn có đủ loại đồ ăn tinh xảo, đều là do đầu bếp cấp bậc Michelin vừa mới chuẩn bị xong.
“Thế tử, cháu vừa mới xuống máy bay, nhanh ăn chút đồ nóng làm ấm người”
Ánh mắt Kim Tuyết Ngọc nhìn đối phương ẩn chứa chút gì đó thưởng thức, lại xen lẫn chút gì đó cưng chiều không nói thành lời.
Giống như nếu bây giờ cô ta trẻ ra mấy tuổi, cô ta sẽ muốn trực tiếp gả cho người đàn ông này.
“Cảm ơn dì Uông”
Lúc này đây Chân Vũ Long không từ chối mà chính là uống một ngụm rượu trắng, sau đó nghiêm túc ăn mấy miếng đồ ăn tinh xảo, cười nói.
“Rượu ngon, đồ ăn cũng ngon”
“Chuyến này cháu đi Yến Kinh, không tìm được quán ăn ngon nào cả”
“Không thể không thừa nhận, vẫn là ở chỗ dì Uông đây khiến cháu xem như hiểu được cái gì gọi là ở nhà!”
Người đàn ông được gọi là thế tử kia, lúc này trên gương mặt của anh ta lộ ra nụ cười.
Gương mặt của anh ta vô cùng đẹp trai, làn da trắng, tuổi tác nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám, đang ở độ đuổi có sức hút nhất của đàn ông.
Tuy trên người anh ta chỉ là một bộ quần áo đơn giản, thể nhưng phối đồ rất thỏa đáng, giỗng như chỉ cần anh ta ngồi ở chỗ này thì có thể khiến cho người ta cảm thấy vô cùng cao quý.
Cho dù ai nhìn thấy anh ta đều sẽ cảm thấy mặc cảm tự tỉ, bởi vì người như thế này mới thật sự là vương tử, là quý tộc.
“Không cần khách khí với dì, sớm muộn gì chúng ta cũng là người một nhà, dì đã sớm xem cháu như con trai để đối xử”
Kim Tuyết Ngọc cười khanh khách, giỗng như một tú bà đang chào mời khách.
Chẳng qua lúc cô ta cười lại động đến dây thần kinh trên mặt, gương mặt không nhịn được mà run lên, trong nháy mắt vẻ mặt quyến rũ đã biến mất, thay vào đó là hận ý.
“Vốn dĩ tối hôm nay dì đã sắp xếp để cho Linh Đan ăn cơm tối với cháu. Thế nhưng con bé lại bị một tên nhà quê ngu ngốc dụ dỗ, hiện tại nhà họ Uông chúng tôi gà chó không yên, thật đúng là xấu hổ”
“Dì thật sự xin lỗi cháu, rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, lại không làm tốt được. Cháu đừng giận dì nhé”
Kim Tuyết Ngọc che gương mặt sưng tấy của mình, nhỏ giọng nói, biến mình thành một người phụ nữ thê thảm.
“Dì cứ yên tâm đi, cháu đã sắp xếp người của mình qua chặn đường.”
Chân Vũ Long lắc ly rượu trong tay, sau đó lại khẽ nhấp một ngụm rượu, không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào trên mặt.
“Cháu nghĩ chẳng mấy chốc sẽ có tin tức tốt truyền đến”
“Chặn lại hai người đấy, đưa Linh Đan về là được rồi, về phần tên nhà quê không có mắt thích làm càn làm bậy kia thì dìm chết ngay tại chỗ là được”
Trong mắt Kim Tuyết Ngọc đều là hận ý.
“Nếu như có hậu quả gì, dì sẽ dốc lòng gánh Vvậc.
“Chẳng qua nói không chừng lần này sẽ làm tổn hại đến chuyện tình cảm của cháu và Linh Đan, khiến con bé hiểu lầm là cháu muốn xuống tay với con bé.”
Nói đến đây gương mặt Kim Tuyết Ngọc tràn đầy bi thương.