Chương 1704:
Một người đàn ông mặc bộ tây trang màu trắng, thoạt nhìn vô cùng khoa trương, đột nhiên vụt ra từ trong đám người, trong nháy mắt đã đến trước người Bùi Nguyên Minh.
Đây là cao thủ chân chính, được xem là vệ sĩ cận thân của Đại Hùng, trợ giúp anh ta ngăn cản vô số tình cảnh hung hiểm trong giới giang hồ thủ đô.
Lúc này, một con đao găm quân dụng vút tới, trực tiếp chỉ về phía cổ họng của Bùi Nguyên Minh.
“Á “
Xung quanh truyền tới những tiếng hô lên kinh hãi, chẳng ai ngờ được sự việc lại phát triển đến mức độ này.
Bùi Nguyên Minh chỉ cần sơ sấy một cái là đêm nay sẽ bỏ mạng ở nơi đây ngay.
Trịnh Khánh Vân nói theo bản năng: “Anh rể, cẩn thận!”
Chỉ đáng tiếc dưới tình huống này, lại không có người nào nghe thấy cô ta nói gì.
“Quá yếu!”
Ngay khi con dao găm quân dụng sắp chạm vào Bùi Nguyên Minh, thì anh cười nhạt, tùy tiện duỗi hai ngón tay ra kẹp.
“Keng… Một tiếng vang giòn giã!
Cơ thể của người đàn ông mặc đồ trắng với khí thế hừng hực, đột nhiên dừng lại một chút, thân hình nặng nề bị ép buộc dừng lại, sát ý trên gương mặt cũng ngưng đọng.
“Sao có thể?”
Con dao găm quân dụng của anh ta bị Bùi Nguyên Minh dễ dàng kẹp lấy như vậy, vững như núi Thái Sơn, khiến cho anh ta không cách nào tiến thêm một bước.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc”, lưỡi dao sắc bén vỡ vụn, người đàn ông mặc đồ trắng tiến lên theo bản năng.
“Phập!”
Lưỡi dao gãy vụn bay ra, trực tiếp đâm vào cơ thể của người đàn ông mặc đồ trắng.
Cơ thể của người đàn ông mặc đồ trắng đã giết hại vô số người này chấn động, trên gương mặt hiện ra vẻ khó tin. Sau đó anh ta lảo đảo lùi về sau, đợi đến khi ngồi bệt xuống đất, thì tây trang màu trắng đã nhuộm thành màu đỏ.
“Rầm…!”
Bùi Nguyên Minh đá bay anh ta bằng một cước, rồi thản nhiên nói: “Một tên phế vật không biết tự lượng sức mình”
Người đàn ông mặc đồ trắng phun ra một ngụm máu to, vẻ mặt dữ tợn, nhưng anh ta vẫn chưa chết, hơn nữa còn ôm ngực mình không dám lộn xôn. Lưỡi dao đâm vào cơ thể vừa vặn nằm gần động mạch tim của anh ta, chỉ thiếu một chút nữa thôi, nên anh ta không dám lộn xôn, vì có thể sẽ chết ngay.
Tình huống này chỉ có thể đợi bác sĩ tới cứu mà thôi.
Người đàn ông mặc đồ trắng rất tức giận, và không cam tâm, nhưng cũng không biết phải làm như thế nào, bởi vì Bùi Nguyên Minh quá mạnh, mạnh đến mức anh ta thậm chí còn không thể chặn được một chiêu.
Sao có thể như vậy được?
Tất cả những người có mặt ở đó đều trợn tròn mắt.
Chẳng những Bùi Nguyên Minh không hề bị người ta xử lý, ngược lại còn dễ dàng đánh ngã một nhóm người Đại Hùng.
Kết cục này cách biệt một trời với tưởng tượng lúc trước của bọn họ.
Cảnh tượng này quả thực khó có thể tin được.
“Anh rể thật tuyệt..” Trịnh Khánh Vân thì thầm, có xu hướng mê giai.
Uông Linh Đan cũng nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt kinh ngạc. Cô ta sinh ra ở nhà họ Uông thuộc phân hội Long Môn thủ đô, hiển nhiên có thể nhìn ra được sự cao minh trong mấy chiêu thức của Bùi Nguyên Minh như thế nào. Nhưng làm thế nào cô ta cũng không ngờ được, người bạn trai hờ này lại có thân thủ như vậy.
Chỉ đáng tiếc, người đàn ông này không có bất cứ bối cảnh và sức mạnh gì. Nếu anh có đủ bối cảnh và sức mạnh thì tương lai sẽ rất rộng mở.
Một bảo vệ, cho dù thân thủ có lợi hại đến đâu thì trong quan điểm của người giàu có, vẫn chỉ là một tay chân mà thôi. Mà một tay chân, mãi mãi chỉ là con chó mà người có tiền nuôi dưỡng, không thể làm nên được thành tựu gì lớn.
“Xem ra, đêm nay các người không lấy lại được thể diện rồi..”
Bùi Nguyên Minh tiến lên với vẻ mặt lạnh lùng, nhìn Đại Hùng rồi hờ hững lên tiếng.
“Sự việc đã qua, không cần tôi phải nói lại một lần nữa đâu nhỉ? Nên làm thế nào để trả cho tôi một lời giải thích thì Đại Hùng anh cũng biết rõ.
Vậy bây giờ anh định đợi tôi tự mình ra tay? Hay là định tự mình giải quyết chuyện này? Đương nhiên, anh cũng có thể gọi người tới, chỉ cần người mà anh gọi tới có thể áp chế được tôi, thì tôi quỳ xuống cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu không thể áp chế được tôi, vậy thì xin lỗi, tôi phải lấy cái mạng này của anh rồi!”
Đôi mắt của Đại Hùng nhìn chằm chằm vào.
Bùi Nguyên Minh, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.