Chương 1097
Bùi Nguyên Minh bật cười thành tiếng, nói: “Anh là người đến từ Campuchia?”
“Tại sao tôi lại phải đi cùng các anh?”
Người đàn ông nói một cách lạnh lùng: “Bởi vì anh đã đắc tội với người không thể đắc tội!”
Bùi Nguyên Minh nhíu chặt mày lại: “Tôi đã đắc tội với ai?”
“Anh mau đi theo chúng tôi, đừng ép nhóm chúng tôi phải động thủ, nếu không có thể sẽ khiến hai người phụ nữ ở phía sau bị thương, lúc đó anh đừng trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc!”
Lời này của người đàn ông đã chứng tỏ anh ta không còn sức kiên nhẫn.
Mặc dù đây là ngoại ô của thành phố, nhưng cũng sẽ có người qua lại, sợ nếu bọn họ nhìn thấy sẽ gọi điện báo cảnh sát.
Nếu gặp phải chuyện này, sẽ vô cùng phiền phức.
“Tôi có thể đi cùng các anh, nhưng ít nhất mấy người cũng phải nói cho tôi biết, tôi đã đắc tội với ai?” Bùi Nguyên Minh vẫn cố chấp hỏi.
“Được, vậy để tôi nói cho anh biết, người mà anh đắc tội chính là cậu chủ nhà họ Vân, tên Vân Khiếu Định, chính anh ta thuê chúng tôi đến bắt anh đi”
Người đàn ông đi đầu mở cửa xe, đưa Bùi Nguyên Minh lên xe tải.
Bùi Nguyên Minh cũng không phản kháng, bởi vì anh sợ những người này sẽ bóp cò nổ súng, đến lúc đó sẽ làm tổn thương đến Trịnh Tuyết Dương và Lục Diêu Kỳ.
Mấy chiếc xe ô tô tải này đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh, chiếc xe phóng như bay, biến mất tại một khúc cua.
Một lúc lâu sau, Trịnh Tuyết Dương và Lục Diêu Kỳ mới phản ứng lại, nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Tuyết Dương, phải làm sao bây giờ? Lúc trước khi tớ ra nước ngoài, nghe thấy mọi người nói người Campuchia giết người không ghê tay, nếu bọn tội phạm này đến đây bắt Bùi Nguyên Minh, nhỡ may bọn họ ra tay giết anh ấy thì làm sao?”
Lúc này, trên mặt Lục Diêu Kỳ hiện lên sự lo lắng, giọng nói cũng vì thế mà run rẩy.
Tuy rằng cô ta không thích Bùi Nguyên Minh, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn người quen biết bị mấy tên tội phạm bắt đi, trong lòng cô ta vô cùng sợ hãi.
Giờ khắc này, sắc mặt Trịnh Tuyết Dương xanh xao, thiếu chút nữa là ngất đi.
Cô kiên cường đứng dậy, nói: “Diêu Kỳ, cậu có nghe rõ ai là người bắt Bùi Nguyên Minh đi không, rốt cuộc anh ấy đã đắc tội với ai?”
“Người phạm tội dẫn đầu kia hình như có nói anh ấy đắc tội với cậu chủ nhà họ Vân, tên Vân Khiếu Định!” Lục Diêu Kỳ nhớ lại, nói.
Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương trong nháy mắt liên trở nên trắng bệch.
“Nhà họ Vân? Dòng họ Vân quyên thế ? Nghe nói người nhà họ Vân thế lực lớn mạnh, ngoài kinh doanh sản nghiệp vốn có còn quen biết rộng rãi, tại sao Bùi Nguyên Minh lại đắc tội với bọn hợ?”
“Không được, tớ nhất định phải đi tìm bà ngoại, hiện tại chỉ có bà mới cứu được Bùi Nguyên Minh!”
“Tớ và cậu cùng đi.” Lục Diêu Kỳ lên tiếng, vẻ mặt không giấu được sự lo âu.
Chuyện này đến quá đột ngột khiến cả hai như mất đi sự thăng bằng.
Trên xe, Bùi Nguyên Minh bị trùm đầu, hiển nhiên đối phương là người có kinh nghiệm, thường xuyên tham gia những vụ bắt cóc tống tiền.
Tuy nhiên Bùi Nguyên Minh cũng cảm thấy không sao.
Trên chiến trường, còn chuyện gì anh chưa thấy qua?
Giờ phút này anh không hề sốt ruột, mà chỉ an tĩnh nhắm mắt.
Hiện tại anh rất ổn, bản thân anh không có chút quan hệ gì với nhà họ Vân, sao tự nhiên đối phương muốn chọc vào anh?
Đúng là tìm đường chết!
Rất nhanh, xe dừng lại tại một sân của một biệt thự tư nhân.
Căn biệt thự này vô cùng thần bí, là sản nghiệp của nhà họ La.
Nhà họ La là ông trùm bất động sản ở Dương Thành, biệt thự của họ nhiều không đếm hết.
Mà ở đây có một căn biệt thự bí mật, không ai biết đến.
Bùi Nguyên Minh bị đưa đến một tầng hầm ngầm.
Sau khi được bỏ bịt mắt ra, chỉ thấy có hàng chục ánh mắt sát khí của lính đánh thuê đang nhìn chằm chằm vào anh.
Hiển nhiên những người này chỉ là tay sai, người chủ trì thực sự còn chưa lộ diện.
Một lát sai, chợt nghe tiếng “két” một tiếng, âm thanh mở cửa truyền đến.
Sau đó là bóng dáng của một người đàn ông đẹp trai, nho nhã bước vào.