Chương 164.
Đôi mắt Bùi Nguyên Minh sáng ngời, chẳng lẽ ba năm ngủ phòng làm việc, cuối cùng cũng có thể vào phòng ngủ rồi sao? Ngay lúc này, anh chỉ ước có thể nhanh chóng đi về nhà.
Còn về suy nghĩ ly hôn lúc trước đã bị anh ném lên trên chín tầng mây từ lâu rồi.
Tô Hoài Bão ở bên cạnh nhìn đến nghiến răng nghiến lợi, anh ta không nhịn được trừng mắt nhìn Triệu Lan Hương một cái.
Triệu Lan Hương gật gật đầu, lạnh lùng nói: “Tuyết Dương, chị đừng bao giờ để anh ta lừa gạt, người này chính là kẻ bất lực, bản chất không thay đổi, chỉ là vận của anh ta tốt, dùng 350 nghìn mua được một bức tranh không biết rốt cuộc là thật hay giả mà thôi, chị không thể nhận quà của anh ta, nếu không, nhỡ đâu ngày nào đó Bùi thị phát hiện ra bức tranh đó là giả, đến lúc
“Chát –
Triệu Lan Hương còn chưa nói xong, thì nhìn thấy Hạ Vân dẫm lên giày cao gót đi qua, phủi tay cho cô ta một cái tát.
“Cô…… Cô…. Cô…..” Triệu Lan Hương ôm mặt, một chữ cô mà nửa ngày không ra câu.
“Tôi cái gì mà tôi?” Sắc mặt Hạ Vân lạnh băng, “Tôi mặc kệ các người có tình cảm bí mật gì, tôi cũng mặc kệ cô nói đùa cũng được, là đang châm chọc người khác cũng được, nhưng tôi không cho phép có người nào sỉ nhục danh dự của nhà họ Bùi chúng tôi. Bùi thi chúng tôi làm ăn luôn chú ý tới công bằng, đừng nói bức tranh này là thật, cho dù là giả, đó cũng là chính chúng tôi công nhận! Chuyện của Bùi thị chúng tôi, từ khi nào đến phiên một bà tám cô ở chỗ này bắt chó đi cày xen vào!” Triệu Lan Hương ôm mặt, giờ phút này nửa câu cũng đều không nói nên lời, khí thế của Hạ Vân quá mạnh mẽ, cô ta căn bản không có đủ khả năng đối kháng. Chỉ một ánh mắt của Hạ Vân mà thôi, cũng khiến cô ta sợ tới mức cả người run rẩy, căn bản không có dũng khí tiếp tục nói chuyện.
Giờ phút này cô ta không nhận ra Hạ Vân chính là cô gái lúc trước lái Ferrari kia, nếu không, giờ phút này có lẽ cô ta cũng sẽ bị dọa đến chảy nước tiểu.
“Và còn, tôi cảnh cáo cô một câu, nếu tôi còn nghe được cô nói linh tinh cô là vợ tương lai của tổng giám đốc chúng tôi gì đó, vậy thì tin tôi đi, cho đến lúc này, tôi sẽ làm cô chết rất khó coi!”
Nói xong, Hạ Vân gần như theo bản năng xoay người lại nhìn Bùi Nguyên
Minh một cái, nhìn thấy thấy anh không chút tiếng động hơi gật đầu, cô ta
mới dẫm lên giày cao gót rời đi.
Không thể không thừa nhận, khi không đi theo bên cạnh Bùi Nguyên Minh, khí thế của Hạ Vân thật sự mạnh mẽ, giờ phút này cũng không cần cố tình thể hiện cũng đã trấn trụ mọi người.
La Văn Thăng ở sau cách đó không xa cũng phục, chiêu ấy của tổng giám đốc Bùi cũng thật hoàn mỹ, chẳng những bảo đảm an toàn cho Phú Xuân sơn cư đồ’ của mình, hơn nữa cũng không để lộ thân phận.
Giờ phút này đầu óc La Văn Thăng cũng nhanh chóng xoay chuyển, xem ra chuyện buổi chiều không thể cứ như vậy kết thúc, mình còn phải nghĩ ra cách khác, nhất định phải nịnh bợ tổng giám đốc Bùi này cho tốt.
Chuyện cứ ầm ĩ như vậy, hội đấu giá cũng đến lúc kết thúc.
Lúc này Trịnh Tuyết Dương nhẹ giọng cất tiếng nói: “Bùi Nguyên Minh, anh muốn đi cùng em hay là?”
Bùi Nguyên Minh chần chờ một chút, ngược lại không phải bởi vì anh không muốn, mà là hôm nay anh đi Bentley của công ty tới, không lái xe của mình, nếu lái chiếc xe Bentley kia, chẳng phải là bị lộ thân phận sao?
Tô Hoài Bão nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không lên tiếng, anh ta cười cười, nói: “Cô Trịnh, chiếc BMW kia của tôi tuy không được coi là siêu xe gì, nhưng tôi vẫn rất trân trọng, không thích người nghèo kiết xác ngồi lên cho lắm.”
Lời nói của anh ta rất đơn giản, anh ta sẽ không cho Bùi Nguyên Minh lên xe.
Trịnh Tuyết Dương nghe vậy thì khẽ nhíu mày, hôm nay cô ngồi xe Tô Kiến tới, cho dù là muốn đi cùng Bùi Nguyên Minh, cũng không thể hai người cùng đi với nhau phải không? Nhà đấu giá Vân Hòa này cách nội thành một khoảng xa, nếu đi bộ thì cả đêm cũng không thể về đến nhà.
Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương nhíu mày, Tô Hoài Bão tiếp tục nói: “Cô Trịnh, không phải cô muốn làm quen với cấp trên của công ty đầu tư Bùi thị một chút sao? Bây giờ tôi có thể đưa cô đi…”
“A? Việc này…” Lúc này Trịnh Tuyết Dương do dự, chuyện đầu tư nhà họ Trịnh quan trọng hơn, nếu không nhận được đầu tư, có lẽ nhà họ Trịnh sẽ phá sản.
Nhìn thấy nét mặt tiểu nhân của Tô Hoài Bão, Bùi Nguyên Minh cũng không hề giữ lại cho anh ta mặt mũi: “Ngại quá, vợ của tôi không cần gặp cấp trên của công ty đầu tư Bùi thị, khiến anh thất vọng rồi. Vừa rồi thư ký Hạ của công ty đầu tư Bùi thị mới kết thúc công việc với chúng tôi xong, chúng tôi cần thì tìm cô ấy là được.”
Anh chàng này ngốc phải không?
Giờ phút này Tô Hoài Bão cũng có chút bó tay rồi, anh cho rằng bản Phú Xuân sơn cư đồ’ cho Hạ Vân, thì người ta sẽ nể mặt anh sao? Ngây thơ! Chỉ với dáng vẻ bất lực này của anh, với vận may tốt có được ‘Phú Xuân sơn cư đồ, chỉ sợ ngay cả cơ hội nói chuyện với người ta còn không có? Còn muốn tìm cô ta nhận đầu tư? Đầu óc không có vấn đề chứ?
Giờ phút này mọi người rất yên tĩnh, âm thanh của Bùi Nguyên Minh cũng không nhỏ, không ít người nhìn phía bên này.
Trịnh Tuyết Dương hơi có chút căng thẳng.
Ngược lại là Triệu Lan Hương lại cười lạnh một tiếng, Bùi Nguyên Minh này thật sự quá tự đại. Toàn bộ thành phố Hải Dương có ai là không biết, tổng giám đốc công ty đầu tư Bùi thị và thư ký tổng giám đốc, đều không phải người bình thường có thể đến gần, thậm chí tổng giám đốc thần bí kia rốt cuộc hình dáng thể nào, giờ phút này cũng chưa có mấy người biết.
Mà thẳng nhóc này cho rằng mình dựa vào vận may kết bạn với Hạ Vân, người ta sẽ làm quen với anh ta sao? Quả thực là không biết trời cao đất dày.